Thứ Tư, 26 tháng 9, 2012
For Wild Wind
Câu chuyện về dải ruy-băng vàng
Nước Mỹ. năm 1972. Tại một tỉnh vùng núi xa xôi, trong một thị trấn nhỏ cô danh có một chàng trai bị kết án tù. Cảnh sát đã chứng minh được rằng anh phạm tội và 3 năm là một thời gian vừa đủ để anh sửa chữa lại mọi chuyện. Nhưng Mary - người vợ sắp cưới của chàng trai thi không thể tin điều đó. Ngày mở phiên toà, mặc cho chàng trai không ngừng quay về phía sau tìm kiếm thì cô vẫn vắng mặt.
Trước khi lên chiếc xe dành cho các tù nhân, chàng trai nhờ chuyển cho Mary một lá thư rồi bước đi ngay. Anh không kịp nhìn thấy cô đang đứng khuất phía sau, vừa khóc vừa nắm chặt tờ giấy với những dòng ngắn ngủi:
"Anh biết rằng anh không xứng đáng với tình yêu của em. Anh cũng không dám hy vọng em sẽ còn yêu anh sau những chuyện này. Nhưng nếu em tha thứ cho anh thì hãy buộc một dải ruy băng vàng lên cây sồi già duy nhất ở quảng trường của thị trấn vào ngày anh trở về. Và nếu không nhìn thấy dải ruy băng, anh sẽ ra đi mãi mãi và không bao giờ quấy rầy em nữa."
Trong suốt ba năm ngồi tù, dù cho chàng trai có mong mỏi tin tức của Mary đến đâu thì cô vẫn bặt vô âm tín. Năm đấu tiên, anh tự nhủ rằng có lẽ cô vẫn chưa thể quen được với việc chồng sắp cưới của mình là một người phạm tội.
Năm thứ hai, chàng trai nhờ người hỏi han tin tức và chỉ nghe phong phanh rằng cô ấy đã đi xa, xa lắm và chẳng biết khi nảo mới quay trở về.
Đến những tháng cuối trong tù, anh đã không còn nuôi nấng chút hi vọng gì về những dải ruy băng vàng nữa. Nhớ về cô gái anh yêu lại càng không. Đến ngày ra tù, chàng trai quyết định nhảy lên xe buýt đi thẳng ra thành phố chứ không ngang qua quảng trường như anh đã hẹn.
Nhưng rồi một chuyến, hai chuyến xe đã dừng lại rồi chạy tiếp mà chàng trai vẫn chần chừ không leo lên. Mãi tới khi chuyến cuối cùng đã chạy qua, anh mới lầm lũi đi bộ tới quảng trường. Lý trí bảo anh hãy đi theo hướng ngược lại, nhưng tình yêu trong anh thì vẫn bắt anh hướng về phía trước. Rồi 30 phút sau, người trong thị trấn ngạc nhiên thấy một chàng trai khóc nức nở dưới tán sồi vàng rực bởi hàng trăm dải ruy băng...
Artist: Mitch Miller
'Round her neck she wears a yeller ribbon,
She wears it in winter and the summer so they say,
If you ask her "Why the decoration?"
She'll say "It's fur my lover who is fur, fur away.
Around her hair she wore a yellow ribbon
She wore it in the springtime
In the merry month of May
And if you ask her why the heck she wore it
She wore it for her soldier who was far far away
Far away, far away
She wore it for her soldier
Who was far, far away
Around the block she pushed a baby carriage
She pushed it in the springtime
In the Merry month of May
And if you ask her why the heck she pushed it
She pushed it for her soldier who was far far away
Far away, far away
She pushed it for her soldier
Who was far, far away
Behind the door her daddy kept a shotgun
He kept it in the springtime
In the merry month of May
And if you ask him why the heck he kept it
He kept it for her soldier who was far far away
Far away, far away
He kept it for her soldier
Who was far, far away
On the grave she laid the pretty flowers
She laid them in the springtime
In the merry month of May
And if you asked her why the heck she laid them
She laid them for her soldier who was far far away
Far away, far away
He kept it for her soldier
Who was far, far away
............
Hôm nay gió mùa về lạnh quá
Những con đường buồn, lá xô nhau ngã
Bước chân em, có ai đợi, ai chờ?
Hà Nội nôn nao, Hà Nội gió mùa
Se sắt lắm, lòng em chiều thật vắng
Mắt em nhìn sẽ đỡ chông chênh
Em nhớ anh, nhớ đến bần thần
Nhớ giọng anh, tiếng cười anh thật ấm
Nhớ những lời yêu anh gửi cùng vô tận
Bài thơ đầu ngọng nghịu của anh...
Biết rằng sang thu, lá phải rời cành
Sau hội ngộ, lời chia ly phải nói
Nhưng có bao giờ anh tự hỏi
Có bao giờ anh nhớ Hà Nội - em?
Những điều tôi đã học được
Cuộc sống đã dạy tôi rất nhiều điều vô giá !
Tôi đã được học rằng:để xây dựng lòng tin phải mất đến hàng năm, nhưng chỉ cần vài giây để hủy hoại nó
Tôi đã được học rằng:bạn không thể làm mọi người yêu bạn. Tất cả những điều mà bạn có thể làm là trở thành một người mà người khác có thể yêu được, phần còn lại là tùy thuộc vào người kia
Tôi đã được học rằng:đừng bao giờ đếm những thứ bạn có được trong cuộc sống, mà hãy đếm bạn có được bao nhiêu người bạn trong cuộc sống
Tôi đã được học rằng đôi lúc trong cuộc sống mình có thể làm những điều khiến mình phải đau khổ suốt cả cuộc đời
Tôi đã được học rằng:hãy nói lời tạm biệt ngọt ngào với ai đó, bởi đó có thể là lần cuối cùng bạn gặp họ
Tôi đã được học rằng:nếu bạn không kiểm soát thái độ của mình, thì nó sẽ điều khiển bạn
Tôi đã được học rằng:một mối quan hệ lúc đầu có mặn nồng đến đâu, thì cũng sẽ nhạt dần và luôn có một thứ gì đó lấp vào khoảng trống
Tôi đã được học rằng:hãy luôn học cách tha thứ
Tôi đã được học rằng:thỉnh thoảng bạn có quyền được giận dữ, nhưng điều đó không có nghĩa là bạn có quyền được độc ác
Tôi đã được học rằng:tình bạn thật sự sẽ vẫn tiếp tục phát triển, bất chấp khoảng cách. Tình yêu thật sự cũng như vậy
Tôi đã được học rằng:đừng bao giờ nói với một đứa trẻ rằng ước mơ của chúng là không có thực, đó sẽ là một bi kịch
Tôi đã được học rằng:một người bạn thân vô tình làm bạn tổn thương, thì hãy biết cách tha thứ cho họ
Tôi đã được học rằng:biết cách tha thứ cho người khác thôi chưa đủ, phải biết cách tha thứ cho bản thân mình
Tôi đã được học rằng:có rất nhiều cách để mọi người yêu thương nhau
Tôi đã được học rằng:cuộc sống của bạn có thể thay đổi trong vài giờ bởi một người nào đó mà bạn không hề quen biết
Tôi đã được học rằng:những người bạn quan tâm nhất trong cuộc sống, một ngày nào đó cũng có thể bỏ bạn mà đi
Chủ Nhật, 2 tháng 9, 2012
Dã Phong, gió có nghe thấy em nói gì không?
Mình phải làm gì? Mình có thể làm gì? Một nửa thì bảo mình hãy thẳng thắn, một nửa bảo mình phải lạc quan. Anh đã nói mình phải tin anh nhưng tin như thế nào đây khi những thứ mình nhìn thấy đã phản bội lại điều anh nói?
Đầu óc như mụ đi? Chẳng lẽ gió vẫn là gió, không thể nắm bắt được hay sao? Nếu đã vì mình mà ở lại thì sao còn nghĩ đến nơi nào? Mình suy nghĩ rất nhiều nhưng lại không thể diễn tả những thứ đó thành ngôn từ, cũng không thể bùng phát thành cơn giận dữ. Điều mình có thể làm là khóc và cảm thương chính mình.
Mình yêu anh chân thành đến vậy nhưng anh lại làm cho mình cảm thấy bị tổn thương đến vậy?
Gió có thật sự yêu em? Có thật sự cần em, và ở bên em? Hay gió mãi là gió thôi, hoang dại, tùy chốn phong lưu?
Thứ Ba, 26 tháng 6, 2012
Một chữ tin, một chữ yêu và hai chữ duyên số
Mình cũng không còn hối tiếc một điều gì nữa. Khi người ta đã cố gắng hết sức thì cho dù kết quả có như thế nào, ở lại hay ra đi, thành công hay thất bại, nó không còn quá quan trọng nữa. Nếu thực sự không phải là định mệnh thì cũng mong rằng trên mỗi bước đường ta luôn nhớ rằng đã có những yêu thương đến và đi qua trong cuộc đời ta như thế nào và luôn luôn cố gắng sống thật tốt vì định mệnh thực sự đang chờ đợi ta ở phía trước. Còn nếu chúng ta được định sẵn là mảnh ghép còn thiếu của nhau thì mong rằng chúng ta luôn luôn biết quý trọng, nâng niu và giữ gìn nó để những ngày có nhau dù khó khăn, thử thách cũng bên nhau vượt qua tất cả những điều đó.
Chủ Nhật, 27 tháng 5, 2012
Thy
Thứ Tư, 4 tháng 4, 2012
Tháng lúa đương thì
Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2012
...
Thứ Bảy, 10 tháng 3, 2012
.........
Thứ Sáu, 2 tháng 3, 2012
Tản mạn
Nó bước nhanh ra khỏi lớp học rồi chợt nhận ra nó đang đi quá nhanh dù là nó chẳng cần phải như thế. Lý do đơn giản lắm, vì nó hay đi học muộn và thế là nó phải nhanh nhanh chóng chóng hết sức có thể để đến lớp trước khi cô vào nhưng mong muốn nhỏ nhoi ấy cũng chẳng mấy khi thực hiện được. Cho đến bây giờ nó cũng chẳng biết cụ thể là từ phòng nó tới lớp đi hết bao nhiêu phút nữa. Vậy là nó đi chầm chậm lại, lòng nó trùng xuống bao nhiêu thứ, những thứ mà nó chẳng muốn nghĩ, chẳng muốn nhớ nhưng lại cứ ồ ạt xâm chiếm cái đầu trái nho của nó. Nó không muốn về phòng nữa. Bây giờ là 6h5p tối, nó nhìn ra đường, mọi người đang vội vã về với gia đình của mình. Và có bao nhiêu người đang chần chừ bước chân như nó? Nó nhìn vào quán nhậu, những ánh mắt, nụ cười hỉ hả- xa lạ với nó. Rút điện thoại rủ rê vài người bạn nó có thể nghĩ ra lúc này chỉ để đi đâu không cần cụ thể, không cần có tên, không cần mục đích... Nhưng lại chẳng có ai rảnh cả.
Nó bước lên xe bus, chọn một chỗ gần cửa lên xuống, bên cạnh cửa sổ. Nó bắt đầu thả hồn đi muôn nơi. Nó hướng mắt ra ngoài con đường, nhìn ánh sáng phố phường, nhìn cái nhộn nhịp của đô thị. Ánh mắt nó buồn, và hình như với vẻ mặt ấy lại ngồi chỗ ấy, mọi người không thể không nhìn nó- lướt qua hoặc chằm chằm. Nó lẳng tránh hoặc cũng là thờ ơ. Những con phố dài và lắt léo, nó nhớ một cái gì đó trong miền thương nhớ cũng dài và lắt léo như thế...
Ghế bên cạnh, người lên kẻ xuống cũng nhiều. Nó chẳng buồn quan tâm. Nhưng rồi nó bị thu hút bởi một đôi tay. Đôi tay trắng với những đường gân xanh khá rõ, ngón tay thẳng thon đều và phần móng được cắt tỉa gọn gàng. Đó là một đôi tay đẹp và nó bắt đầu nghĩ đôi tay ấy làm gì. Đôi tay này chắc chắn là của người yêu nghệ thuật, yêu cái đẹp, hoặc của bác sĩ hoặc của dân IT (nó từng ngồi cả buổi học đầu tiên ngắm nghía bàn tay của thầy dạy tin học cơ sở ở trường đại học mà- một phần cũng do thầy vẫn còn trẻ và còn độc thân). Nó tò mò quá, đánh liều nhìn trộm một cái. Chủ nhân đôi tay đang nhắm mắt tìm giấc ngủ, khuôn mặt có vẻ mệt mỏi và thiếu ngủ nhiều. Khuôn mặt ấy cũng sáng như đôi bàn tay, hắn mặc một chiếc áo khoác đen, ôm balô. Hết, nó trở lại với thế giới của mình, tiếp tục theo đuổi những ý nghĩ xa xôi. Ghế bên cựa mình và khẽ thở dài, nó quay lại theo phản xạ tự nhiên rồi lại tự thấy bối rối, vô duyên lạ lùng. Nó muốn hỏi chuyện- cái việc mà từ trước đến nay nó rất ghét vì không thích làm phiền người khác. Nhưng nó cần nói chuyện bây giờ. Chẳng có gì phải ngại đúng không? Nó tự hỏi rồi cũng thốt ra được một câu.
-Anh đi học hay còn đi làm?
-Anh vừa học vừa làm. Còn em?
-Em vừa làm vừa học.
Hắn 87, đang học kiến trúc năm 3, đã học xong trường ĐH Công Nghệ QGia. Còn nó nói như muốn thanh minh, thực ra vì đôi tay, thực ra vì nó cần nói chuyện, vì thói quen hay để ý và vì sự tò mò ... Hắn giống nó, cũng hay để ý, cũng từng thành công và ngủ quên trong thành công. Hắn thất bại nhiều nhưng nỗ lực cũng nhiều. Từ vị trí đứng đầu đội tuyển chuyên toán, hắn bị đuổi khỏi lớp chuyên vì game. Hắn quyết tâm học lại cho tốt. Hắn yêu bút chì và những bản vẽ. Nhưng không đậu được vào cái trường hắn mong muốn, hắn đã bẻ bút chì trong năm đầu tiên thất bại và vào CNTT theo tâm nguyện của bố mẹ. Nhưng ba từ KTS (kiến trúc sư) có sức hút như ma lực khiến hắn không thể từ bỏ, chỉ là hắn thiếu may mắn- thiếu 0,5điểm. Cuối cùng, sau 3 năm hắn cũng đạt được tâm nguyện. Hắn kể nhiều rồi hỏi nó cũng nhiều. Hắn bảo thấy mặt nó buồn, ánh mắt nó xa xăm. Hắn không hỏi lí do, hắn chỉ động viên nó thôi. Rằng đừng làm thứ mình không thích, rằng đừng nghĩ nhiều đến những chuyện đã qua. Nó chỉ cười. Nó hiểu mà chỉ là... chỉ là... lí trí nó chiều con tim mình quá.
Nơi cần đến cũng đến rồi. Hắn bảo có duyên ắt gặp lại. Nó lại nói: "phải 3 lần tình cờ gặp gỡ mới là có duyên". Hắn tiếp tục bắt thêm tuyến xe nữa về nhà. Nó tiếp tục con đường phải đi. Ánh mắt nó dừng lại ở bên lề đường, một cụ già đang ăn chiếc bánh mì còn dở, nó tạt qua đặt vào chiếc mũ cối xanh của ông vài đồng lẻ và cười đáp lại lời cảm ơn của ông. Quay người nó lấy thêm khăn quàng cổ... Nó không thể mãi phong phanh như thế được.
Thứ Tư, 1 tháng 2, 2012
Em cũng nhớ anh nhé, có được không?

.jpg)







