Chào mừng bạn đến với blog của DuyênDuyên!!!

Thế giới rộng lớn vô cùng mà tôi và bạn thì lại nhỏ bé biết bao! Không gian mênh mông và thời gian là vĩnh cửu, làm thế nào để mình gặp nhau đây? Đôi khi những sợi dây vô hình lại là những sợi dây dẻo dai, tôi không hi vọng làm thay đổi điều gì to lớn, tôi chỉ muốn kéo gần khoảng cách và chậm dần thời gian để tôi hiểu chính mình, hiểu về bạn và hiểu về thế giới này nhiều hơn...

Tìm kiếm Blog này

Tôi thích....

  • Tôi thích...
  • Tôi thích đứng trước gương và tưởng tượng mình đang là một MC dẫn chương trình giải trí, hay mình là một diễn viên đang nhập vai cho một cảnh phim nào đó...
  • Tôi thích ngồi tỉ mẩn làm những chiếc vòng đeo tay đơn giản... và lại ngồi hàng giờ chỉ để nghĩ xem tặng nó cho ai... và cuối cùng là quyết định đeo vào cổ con mèo...*_^
  • Tôi thích đi bộ một mình... và có những hành động "kì lạ" ... và cười một mình..

Chủ Nhật, 2 tháng 9, 2012

Dã Phong, gió có nghe thấy em nói gì không?

Mình biết mình đã sai khi xâm phạm những thứ riêng tư của anh nhưng quả thật lúc biết những điều đó đầu óc mình như một mớ hỗn độn. Mình đã khóc ngay lúc ấy. Tủi thân...
Mình phải làm gì? Mình có thể làm gì? Một nửa thì bảo mình hãy thẳng thắn, một nửa bảo mình phải lạc quan. Anh đã nói mình phải tin anh nhưng tin như thế nào đây khi những thứ mình nhìn thấy đã phản bội lại điều anh nói?
Đầu óc như mụ đi? Chẳng lẽ gió vẫn là gió, không thể nắm bắt được hay sao? Nếu đã vì mình mà ở lại thì sao còn nghĩ đến nơi nào? Mình suy nghĩ rất nhiều nhưng lại không thể diễn tả những thứ đó thành ngôn từ, cũng không thể bùng phát thành cơn giận dữ. Điều mình có thể làm là khóc và cảm thương chính mình.
Mình yêu anh chân thành đến vậy nhưng anh lại làm cho mình cảm thấy bị tổn thương đến vậy?
Gió có thật sự yêu em? Có thật sự cần em, và ở bên em? Hay gió mãi là gió thôi, hoang dại, tùy chốn phong lưu?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét