Mình biết mình đã sai khi xâm phạm những thứ riêng tư của anh nhưng quả thật lúc biết những điều đó đầu óc mình như một mớ hỗn độn. Mình đã khóc ngay lúc ấy. Tủi thân...
Mình phải làm gì? Mình có thể làm gì? Một nửa thì bảo mình hãy thẳng thắn, một nửa bảo mình phải lạc quan. Anh đã nói mình phải tin anh nhưng tin như thế nào đây khi những thứ mình nhìn thấy đã phản bội lại điều anh nói?
Đầu óc như mụ đi? Chẳng lẽ gió vẫn là gió, không thể nắm bắt được hay sao? Nếu đã vì mình mà ở lại thì sao còn nghĩ đến nơi nào? Mình suy nghĩ rất nhiều nhưng lại không thể diễn tả những thứ đó thành ngôn từ, cũng không thể bùng phát thành cơn giận dữ. Điều mình có thể làm là khóc và cảm thương chính mình.
Mình yêu anh chân thành đến vậy nhưng anh lại làm cho mình cảm thấy bị tổn thương đến vậy?
Gió có thật sự yêu em? Có thật sự cần em, và ở bên em? Hay gió mãi là gió thôi, hoang dại, tùy chốn phong lưu?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét