Mình vừa đi chơi về nhưng đầu óc cứ để đi đâu. Về nhà đọc sách được một lúc thấy thèm viết một cái gì đó. Cuộc sống bây giờ thay đổi nhiều, cái gì cũng vội vàng, gấp gáp nên người ta chẳng còn thời gian để trau chuốt, để chờ đợi. Có lẽ vì thế nên cũng chẳng có cảm xúc nhiều. Thường thì cái gì phải trả giá bằng mồ hôi, nước mắt, bằng thời gian hay bằng những thương đau thì khi có được người ta mới cảm thấy quý giá. Chẳng trách sao có người lại cảm thấy nhàn nhạt hay trở nên thờ ơ với mọi kích thích.
Kì này học thầy phó khoa, nghe thầy nói chuyện mới biết thì ra thầy cũng như thế. Hôm nay thầy bảo, trong cuộc sống chúng ta cần phải rì-niu (renew) nhưng điều đó đôi khi cũng đồng nghĩa là phải đánh đổi. Tồi tệ hơn hoặc tốt hơn? Không ai muốn sống "le lói" nhưng "vụt sáng" để đánh mất đi cái mà người khác muốn (mà không biết là người có cũng chẳng sung sướng gì) thì thôi cứ đành "le lói" vậy.
Không biết mình có đang "le lói" hay không?
Làm thế nào để sống có ý nghĩa hơn đây? Để sáng mai thức dậy mình thấy háo hức, thấy thèm khát và vô tư như thủa ánh mắt còn trong? Khó trả lời quá, người say việc thì bảo làm việc quên thời gian, người say yêu thì bảo yêu hết mình. Nhưng người thành công cũng là người cô độc nhất nếu trong đời không có người chia sẻ, người vị tình yêu cũng trở nên mù quáng nếu không nhận thấy những thứ khác quanh mình. Nói vậy há chẳng phải là trên thế gian không có người hạnh phúc? Và không có việc gì khiến cho người ta mãi cảm thấy hứng thú sao? Có lẽ là sự dung hòa thôi, cũng giống như "bánh mì" và "hoa hồng". Nhà văn dù tạo ra "hoa hồng" nhưng vẫn cần "bánh mì" để sống và người có "bánh mì" không thể không cần "hoa hồng" để giải khuây.
Lan man nhiều là vậy nhưng mình vẫn chưa thấy thỏa lòng? Hay là nhạy cảm quá chăng? Hay những giấc mơ vẫn chưa thành sự thật và tiếng thở dài vẫn xen kẽ trong giấc ngủ từng đêm?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét