Chào mừng bạn đến với blog của DuyênDuyên!!!

Thế giới rộng lớn vô cùng mà tôi và bạn thì lại nhỏ bé biết bao! Không gian mênh mông và thời gian là vĩnh cửu, làm thế nào để mình gặp nhau đây? Đôi khi những sợi dây vô hình lại là những sợi dây dẻo dai, tôi không hi vọng làm thay đổi điều gì to lớn, tôi chỉ muốn kéo gần khoảng cách và chậm dần thời gian để tôi hiểu chính mình, hiểu về bạn và hiểu về thế giới này nhiều hơn...

Tìm kiếm Blog này

Tôi thích....

  • Tôi thích...
  • Tôi thích đứng trước gương và tưởng tượng mình đang là một MC dẫn chương trình giải trí, hay mình là một diễn viên đang nhập vai cho một cảnh phim nào đó...
  • Tôi thích ngồi tỉ mẩn làm những chiếc vòng đeo tay đơn giản... và lại ngồi hàng giờ chỉ để nghĩ xem tặng nó cho ai... và cuối cùng là quyết định đeo vào cổ con mèo...*_^
  • Tôi thích đi bộ một mình... và có những hành động "kì lạ" ... và cười một mình..

Thứ Hai, 6 tháng 12, 2010

Tình phai...

Thật ra cũng chẳng biết nó có phải là tình nữa hay không để mà phai nhạt? Mình đã quyết định quên anh, quyết định bỏ ý nghĩ về anh, nhớ anh và khóc vì anh! Thấy trong người nhẹ nhõm lắm, như trút được gánh nặng trong lòng nhưng không phải là không cong ám ảnh về anh, hình dáng anh, mái tóc của anh, cử chỉ của anh,... Tất cả đều trở thành tiềm thức trong em.
Mình cố gắng tìm kiếm một người mình thực sự rung động nhưng thấy sao mà khó quá! Chẳng mấy ai có thể khiến cho mình xao động! Chắc tại mình khó tính quá thôi! Mình thật là khó tính, chẳng ai có thể đáp ứng được điều kiện của mình nhưng cũng phải! Một nửa thì chỉ có một chứ không phải ai cũng có thể là một nửa của mình được. Mình sẽ chờ, chờ người nắm giữ trái tim mình và chờ người trao trọn trái tim cho mình!
Mùa đông, đang thấy rét dần rồi, đôi khi chỉ một lời hỏi thăm cũng đủ ấm lòng lắm lắm! Nhiều lúc tự nhiên thèm một câu chúc ngủ ngon, thèm một lời nhắc nhở ra đường mặc áo ấm, thèm một lời khẳng định anh là của em.. nhưng nhiều khi cũng thấy yêu biết bao cái cảm giác tự do, tự tại, được làm những thứ mình thích, được quan tâm đến gia đình nhiều hơn, biết được hạnh phúc quí giá như thế nào...
Mấy hôm nay thấy nhớ nhà, thấy nhớ bố mẹ, ở nhà lạnh lắm, bố mẹ cũng có tuổi rồi. Mình càng lớn thì bố mẹ càng già yếu dần đi... Không muốn nghĩ nữa. Lại sắp đến Tết nữa, mình nhớ có lần mình hỏi mẹ: mẹ có thích tết không? Mẹ bảo chỉ có trẻ con mới thích tết, bây giờ thì mình đã hiểu câu nói đó. Chẳng ai muốn mình già đi cả, nhưng ai cũng cần phải trưởng thành, phải già rồi lìa xa cuộc sống này. Ngày đó, tất sẽ đến thì hà cớ gì phải suy nghĩ nhiều như thế? Sống Trọn Vẹn Từng Ngày trước đã.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét