

Mùa đông, ôi mùa đông! Mình chẳng muốn rời khỏi chăn ấm lúc sáng sớm, ghét thật, lúc đó trong đầu mình là bao nhiêu suy nghĩ trái ngược nhau: ngủ thêm tí nữa, 5 phút thôi, dậy nào, thêm tí nữa cũng chẳng là bao... cứ nằm đó mà nghĩ thế là thành ra lười dậy.
Mình mới về nhà. Mình được nghỉ 15 ngày và thế là quyết định khăn gói về quê ôn thi. Cũng ôn được tạm tạm rồi, nhưng có môn vẫn chưa động chạm đến (thế có được gọi là tạm tạm rồi không nhỉ?). Mình phải gọi điện cho chị, nhờ chị bảo với mẹ là mình về nhà ôn thi, dù sao thì tiếng nói của chị vẫn có giá trị, bố mẹ thì chỉ sợ mình mượn cớ để về nhà rồi không chịu học hành gì. Thế đấy, có những thứ thì chị lại không thể nói được với bố mẹ nhưng có những việc cỏn con thì mình cũng không thể tự mở lời được.
Con mèo! Con mèo nhà mình nó to lắm rồi và mình thấy ghét nó lắm. Lúc nó còn nhỏ, nó hay nô, hay nghịch là thế nhưng bây giờ nó lớn rồi thì lại lầm lầm, lì lì... rất đáng ghét. Kể ra thì nó cũng có điều đáng để "buồn rầu" vì nó là con mèo đực nhưng do có một lần đi theo tiếng gọi tình nhân ( con mèo cái nhà cô Thúy- hàng xóm) bỏ đi biệt tăm tích 2 ngày. Mẹ tiếc con mèo và nhớ nó đến phát khóc. Thế nào mà nửa đêm nó mò về kêu meo meo, mẹ nựng nó và phát hiện ra chiếc vòng cổ mình làm cho nó bị mất. Sáng hôm sau mẹ ra quyết định để bố thiến mèo. Bây giờ nó là "công công" rồi. Hết tung tẩy! Mấy hôm nọ mình ở nhà, đang ngãi cổ, ngãi cằm cho nó, mắt nó lim dim, mắt mở, mắt nhắm (món ngãi cằm cho mèo này mình học từ chị, những món "hành hạ" mèo thì mình học từ bố, cũng có món mình "tự học") thế rồi 2 chân trước nó vồ lấy tay mình rồi cắn tay mình. Nó hành động nhanh lắm, rồi cong đuôi chạy mất. Rất tức! Bù lại nửa đêm, lúc mình đang học, đang co ro thì nó săn chuột về(mỗi ngày nó bắt được ít nhất 2 con chuột đấy nhé, dù trước kia- lúc nó còn nhỏ ấy nó là thợ vồ nhái bén) nó lại gần cọ cọ vào chân mình, luẩn quẩn ở chân đến khi nào mình cúi xuống ngãi cằm cho nó. Nhưng rút kinh nghiệm mình ngãi được một lúc rồi lấy tay búng mấy búng vào tai nó. Búng tai nó, nó cụp đuôi chạy mất...
Sắp đến ngày thi mà mình lại muốn đi gia sư! Mình đúng là hết thuốc chữa rồi! À mà không phải, đó là tinh thần yêu lao động, rất đáng được hoan nghênh.
Mình sẽ quay trở lại sân khấu, trở lại với micro, với những giai điệu, những lời dẫn chương trình. Mẹ và cô giáo chủ nhiệm cấp 3 đã động viên mình rất nhiều. Mình sẽ không thu mình trong cái vỏ ốc cứng nữa(mẹ mình ví mình thu mình vào cái vỏ cứng). Mình sẽ bùng nổ, phải bùng nổ, dù đã bỏ qua cơ hội tốt nhất nhưng chưa phải là muộn. Mình sẽ tạo cơ hội cho chính mình.
Về nhà, mọi người lại càng làm mình nghĩ về anh nhiều hơn. Bà, mẹ và bác gái (mẹ của anh). Mình không biết nữa, mối quan hệ giữa mọi người có vẻ ngày càng thân thiết, mẹ thì tin tưởng nhưng mình và anh thì lại lạnh lùng. Mình lại khóc, hôm đó mình không thể ngăn được nước mắt. Tại sao một đứa bướng bỉnh như mình lại có thể khóc vì một người nhiều như thế mà không biết mình còn khóc bao nhiêu lần nữa. Mình không hiểu tại sao mình lại tự trói mình vào với anh, tự khép lòng vì anh, tại sao mình cứ tự làm khổ mình trong khi anh thì... Một đứa mà bạn bè bảo khô khan và lý trí trong tình cảm tại sao lại có thể khóc dễ dàng và tin dễ dàng vào một người cách xa 4 múi giờ như thế.
Nhưng, phải thừa nhận là mình và anh càng khác biệt thì mình càng cảm thấy như được bù trừ. Có những điều ở anh mà mình mong muốn. Là gì ư? Là sự chung thủy, là sự tinh tế và cách quan tâm của anh với mọi người... Với mình, lúc này anh thờ ơ nhưng với gia đình, hay cách anh quan tâm mình khi còn ở trong nước khiến mình cảm thấy đấy đúng là một nửa của mình.
Mọi thứ có thể thay đổi, mình tin là thế. Và mình chỉ muốn lòng được bình lặng thôi. Bình yên, bình tâm. Mình không muốn suy nghĩ, không muốn khóc thêm và không muốn làm tổn thương ai. Vì mình biết khi bị tổn thương thì sẽ buồn khổ như thế nào.
Một năm mới sắp đến, mình cầu chúc cho tất cả mọi người trên thế gian được hạnh phúc, cầu chúc cho người thân và bạn bè của mình được bình an và mong rằng mình sẽ luôn vững vàng trước mọi khó khăn, sóng gió của cuộc sống này!!!
Dạo gần đây anh hay onl vào buổi sáng sớm, chỉ khoảng 10 phút rồi off luôn. Không biết làm "trò gì" nữa hỡi trưởng khoa hóa của tôi ơi!:D
(Trong ảnh là xóm trọ cũ của mình, bây giờ nó bị phá đi rồi. Nhớ mọi người quá! Ảnh 1: Hồng-ĐhQg và mình, ảnh 2: Trang-Đh Luật và mình, trông ngộ thật ấy, ba đứa năm nhất "duy nhất" của xóm.)
Mình mới về nhà. Mình được nghỉ 15 ngày và thế là quyết định khăn gói về quê ôn thi. Cũng ôn được tạm tạm rồi, nhưng có môn vẫn chưa động chạm đến (thế có được gọi là tạm tạm rồi không nhỉ?). Mình phải gọi điện cho chị, nhờ chị bảo với mẹ là mình về nhà ôn thi, dù sao thì tiếng nói của chị vẫn có giá trị, bố mẹ thì chỉ sợ mình mượn cớ để về nhà rồi không chịu học hành gì. Thế đấy, có những thứ thì chị lại không thể nói được với bố mẹ nhưng có những việc cỏn con thì mình cũng không thể tự mở lời được.
Con mèo! Con mèo nhà mình nó to lắm rồi và mình thấy ghét nó lắm. Lúc nó còn nhỏ, nó hay nô, hay nghịch là thế nhưng bây giờ nó lớn rồi thì lại lầm lầm, lì lì... rất đáng ghét. Kể ra thì nó cũng có điều đáng để "buồn rầu" vì nó là con mèo đực nhưng do có một lần đi theo tiếng gọi tình nhân ( con mèo cái nhà cô Thúy- hàng xóm) bỏ đi biệt tăm tích 2 ngày. Mẹ tiếc con mèo và nhớ nó đến phát khóc. Thế nào mà nửa đêm nó mò về kêu meo meo, mẹ nựng nó và phát hiện ra chiếc vòng cổ mình làm cho nó bị mất. Sáng hôm sau mẹ ra quyết định để bố thiến mèo. Bây giờ nó là "công công" rồi. Hết tung tẩy! Mấy hôm nọ mình ở nhà, đang ngãi cổ, ngãi cằm cho nó, mắt nó lim dim, mắt mở, mắt nhắm (món ngãi cằm cho mèo này mình học từ chị, những món "hành hạ" mèo thì mình học từ bố, cũng có món mình "tự học") thế rồi 2 chân trước nó vồ lấy tay mình rồi cắn tay mình. Nó hành động nhanh lắm, rồi cong đuôi chạy mất. Rất tức! Bù lại nửa đêm, lúc mình đang học, đang co ro thì nó săn chuột về(mỗi ngày nó bắt được ít nhất 2 con chuột đấy nhé, dù trước kia- lúc nó còn nhỏ ấy nó là thợ vồ nhái bén) nó lại gần cọ cọ vào chân mình, luẩn quẩn ở chân đến khi nào mình cúi xuống ngãi cằm cho nó. Nhưng rút kinh nghiệm mình ngãi được một lúc rồi lấy tay búng mấy búng vào tai nó. Búng tai nó, nó cụp đuôi chạy mất...
Sắp đến ngày thi mà mình lại muốn đi gia sư! Mình đúng là hết thuốc chữa rồi! À mà không phải, đó là tinh thần yêu lao động, rất đáng được hoan nghênh.
Mình sẽ quay trở lại sân khấu, trở lại với micro, với những giai điệu, những lời dẫn chương trình. Mẹ và cô giáo chủ nhiệm cấp 3 đã động viên mình rất nhiều. Mình sẽ không thu mình trong cái vỏ ốc cứng nữa(mẹ mình ví mình thu mình vào cái vỏ cứng). Mình sẽ bùng nổ, phải bùng nổ, dù đã bỏ qua cơ hội tốt nhất nhưng chưa phải là muộn. Mình sẽ tạo cơ hội cho chính mình.
Về nhà, mọi người lại càng làm mình nghĩ về anh nhiều hơn. Bà, mẹ và bác gái (mẹ của anh). Mình không biết nữa, mối quan hệ giữa mọi người có vẻ ngày càng thân thiết, mẹ thì tin tưởng nhưng mình và anh thì lại lạnh lùng. Mình lại khóc, hôm đó mình không thể ngăn được nước mắt. Tại sao một đứa bướng bỉnh như mình lại có thể khóc vì một người nhiều như thế mà không biết mình còn khóc bao nhiêu lần nữa. Mình không hiểu tại sao mình lại tự trói mình vào với anh, tự khép lòng vì anh, tại sao mình cứ tự làm khổ mình trong khi anh thì... Một đứa mà bạn bè bảo khô khan và lý trí trong tình cảm tại sao lại có thể khóc dễ dàng và tin dễ dàng vào một người cách xa 4 múi giờ như thế.
Nhưng, phải thừa nhận là mình và anh càng khác biệt thì mình càng cảm thấy như được bù trừ. Có những điều ở anh mà mình mong muốn. Là gì ư? Là sự chung thủy, là sự tinh tế và cách quan tâm của anh với mọi người... Với mình, lúc này anh thờ ơ nhưng với gia đình, hay cách anh quan tâm mình khi còn ở trong nước khiến mình cảm thấy đấy đúng là một nửa của mình.
Mọi thứ có thể thay đổi, mình tin là thế. Và mình chỉ muốn lòng được bình lặng thôi. Bình yên, bình tâm. Mình không muốn suy nghĩ, không muốn khóc thêm và không muốn làm tổn thương ai. Vì mình biết khi bị tổn thương thì sẽ buồn khổ như thế nào.
Một năm mới sắp đến, mình cầu chúc cho tất cả mọi người trên thế gian được hạnh phúc, cầu chúc cho người thân và bạn bè của mình được bình an và mong rằng mình sẽ luôn vững vàng trước mọi khó khăn, sóng gió của cuộc sống này!!!
Dạo gần đây anh hay onl vào buổi sáng sớm, chỉ khoảng 10 phút rồi off luôn. Không biết làm "trò gì" nữa hỡi trưởng khoa hóa của tôi ơi!:D
(Trong ảnh là xóm trọ cũ của mình, bây giờ nó bị phá đi rồi. Nhớ mọi người quá! Ảnh 1: Hồng-ĐhQg và mình, ảnh 2: Trang-Đh Luật và mình, trông ngộ thật ấy, ba đứa năm nhất "duy nhất" của xóm.)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét