Chào mừng bạn đến với blog của DuyênDuyên!!!

Thế giới rộng lớn vô cùng mà tôi và bạn thì lại nhỏ bé biết bao! Không gian mênh mông và thời gian là vĩnh cửu, làm thế nào để mình gặp nhau đây? Đôi khi những sợi dây vô hình lại là những sợi dây dẻo dai, tôi không hi vọng làm thay đổi điều gì to lớn, tôi chỉ muốn kéo gần khoảng cách và chậm dần thời gian để tôi hiểu chính mình, hiểu về bạn và hiểu về thế giới này nhiều hơn...

Tìm kiếm Blog này

Tôi thích....

  • Tôi thích...
  • Tôi thích đứng trước gương và tưởng tượng mình đang là một MC dẫn chương trình giải trí, hay mình là một diễn viên đang nhập vai cho một cảnh phim nào đó...
  • Tôi thích ngồi tỉ mẩn làm những chiếc vòng đeo tay đơn giản... và lại ngồi hàng giờ chỉ để nghĩ xem tặng nó cho ai... và cuối cùng là quyết định đeo vào cổ con mèo...*_^
  • Tôi thích đi bộ một mình... và có những hành động "kì lạ" ... và cười một mình..

Thứ Sáu, 31 tháng 12, 2010

Người ta dỗ ngọt tôi vào tình yêu...

Người ta dỗ ngọt tôi vào tình yêu, bây giờ đi sớm về trưa một mình... Tại sao nhiều người lại thích nghe nhạc vàng? Những người sâu lắng và có những trải nghiệm những tâm tư thì nghe nhạc vàng thấy có nhiều thứ cũng tâm trạng cùng suy nghĩ. Với lại, nhạc vàng êm ái, nhẹ nhàng dễ đi vào lòng người. Buồn thì thật buồn, nghèo thật nghèo, đau thật đau nhưng trong cái buồn vẫn có cái vui, cái vui của người đan áo lạnh mùa đông, cái vui của người con xuân nay không về, cái vui của đôi lứa tâm đầu ý hợp, của vợ chồng nghèo vẫn có nhau,...

Thứ Tư, 29 tháng 12, 2010

Ngày của tôi...



Mùa đông, ôi mùa đông! Mình chẳng muốn rời khỏi chăn ấm lúc sáng sớm, ghét thật, lúc đó trong đầu mình là bao nhiêu suy nghĩ trái ngược nhau: ngủ thêm tí nữa, 5 phút thôi, dậy nào, thêm tí nữa cũng chẳng là bao... cứ nằm đó mà nghĩ thế là thành ra lười dậy.
Mình mới về nhà. Mình được nghỉ 15 ngày và thế là quyết định khăn gói về quê ôn thi. Cũng ôn được tạm tạm rồi, nhưng có môn vẫn chưa động chạm đến (thế có được gọi là tạm tạm rồi không nhỉ?). Mình phải gọi điện cho chị, nhờ chị bảo với mẹ là mình về nhà ôn thi, dù sao thì tiếng nói của chị vẫn có giá trị, bố mẹ thì chỉ sợ mình mượn cớ để về nhà rồi không chịu học hành gì. Thế đấy, có những thứ thì chị lại không thể nói được với bố mẹ nhưng có những việc cỏn con thì mình cũng không thể tự mở lời được.
Con mèo! Con mèo nhà mình nó to lắm rồi và mình thấy ghét nó lắm. Lúc nó còn nhỏ, nó hay nô, hay nghịch là thế nhưng bây giờ nó lớn rồi thì lại lầm lầm, lì lì... rất đáng ghét. Kể ra thì nó cũng có điều đáng để "buồn rầu" vì nó là con mèo đực nhưng do có một lần đi theo tiếng gọi tình nhân ( con mèo cái nhà cô Thúy- hàng xóm) bỏ đi biệt tăm tích 2 ngày. Mẹ tiếc con mèo và nhớ nó đến phát khóc. Thế nào mà nửa đêm nó mò về kêu meo meo, mẹ nựng nó và phát hiện ra chiếc vòng cổ mình làm cho nó bị mất. Sáng hôm sau mẹ ra quyết định để bố thiến mèo. Bây giờ nó là "công công" rồi. Hết tung tẩy! Mấy hôm nọ mình ở nhà, đang ngãi cổ, ngãi cằm cho nó, mắt nó lim dim, mắt mở, mắt nhắm (món ngãi cằm cho mèo này mình học từ chị, những món "hành hạ" mèo thì mình học từ bố, cũng có món mình "tự học") thế rồi 2 chân trước nó vồ lấy tay mình rồi cắn tay mình. Nó hành động nhanh lắm, rồi cong đuôi chạy mất. Rất tức! Bù lại nửa đêm, lúc mình đang học, đang co ro thì nó săn chuột về(mỗi ngày nó bắt được ít nhất 2 con chuột đấy nhé, dù trước kia- lúc nó còn nhỏ ấy nó là thợ vồ nhái bén) nó lại gần cọ cọ vào chân mình, luẩn quẩn ở chân đến khi nào mình cúi xuống ngãi cằm cho nó. Nhưng rút kinh nghiệm mình ngãi được một lúc rồi lấy tay búng mấy búng vào tai nó. Búng tai nó, nó cụp đuôi chạy mất...
Sắp đến ngày thi mà mình lại muốn đi gia sư! Mình đúng là hết thuốc chữa rồi! À mà không phải, đó là tinh thần yêu lao động, rất đáng được hoan nghênh.
Mình sẽ quay trở lại sân khấu, trở lại với micro, với những giai điệu, những lời dẫn chương trình. Mẹ và cô giáo chủ nhiệm cấp 3 đã động viên mình rất nhiều. Mình sẽ không thu mình trong cái vỏ ốc cứng nữa(mẹ mình ví mình thu mình vào cái vỏ cứng). Mình sẽ bùng nổ, phải bùng nổ, dù đã bỏ qua cơ hội tốt nhất nhưng chưa phải là muộn. Mình sẽ tạo cơ hội cho chính mình.
Về nhà, mọi người lại càng làm mình nghĩ về anh nhiều hơn. Bà, mẹ và bác gái (mẹ của anh). Mình không biết nữa, mối quan hệ giữa mọi người có vẻ ngày càng thân thiết, mẹ thì tin tưởng nhưng mình và anh thì lại lạnh lùng. Mình lại khóc, hôm đó mình không thể ngăn được nước mắt. Tại sao một đứa bướng bỉnh như mình lại có thể khóc vì một người nhiều như thế mà không biết mình còn khóc bao nhiêu lần nữa. Mình không hiểu tại sao mình lại tự trói mình vào với anh, tự khép lòng vì anh, tại sao mình cứ tự làm khổ mình trong khi anh thì... Một đứa mà bạn bè bảo khô khan và lý trí trong tình cảm tại sao lại có thể khóc dễ dàng và tin dễ dàng vào một người cách xa 4 múi giờ như thế.
Nhưng, phải thừa nhận là mình và anh càng khác biệt thì mình càng cảm thấy như được bù trừ. Có những điều ở anh mà mình mong muốn. Là gì ư? Là sự chung thủy, là sự tinh tế và cách quan tâm của anh với mọi người... Với mình, lúc này anh thờ ơ nhưng với gia đình, hay cách anh quan tâm mình khi còn ở trong nước khiến mình cảm thấy đấy đúng là một nửa của mình.
Mọi thứ có thể thay đổi, mình tin là thế. Và mình chỉ muốn lòng được bình lặng thôi. Bình yên, bình tâm. Mình không muốn suy nghĩ, không muốn khóc thêm và không muốn làm tổn thương ai. Vì mình biết khi bị tổn thương thì sẽ buồn khổ như thế nào.
Một năm mới sắp đến, mình cầu chúc cho tất cả mọi người trên thế gian được hạnh phúc, cầu chúc cho người thân và bạn bè của mình được bình an và mong rằng mình sẽ luôn vững vàng trước mọi khó khăn, sóng gió của cuộc sống này!!!
Dạo gần đây anh hay onl vào buổi sáng sớm, chỉ khoảng 10 phút rồi off luôn. Không biết làm "trò gì" nữa hỡi trưởng khoa hóa của tôi ơi!:D
(Trong ảnh là xóm trọ cũ của mình, bây giờ nó bị phá đi rồi. Nhớ mọi người quá!
Ảnh 1: Hồng-ĐhQg và mình, ảnh 2: Trang-Đh Luật và mình, trông ngộ thật ấy, ba đứa năm nhất "duy nhất" của xóm.)

Thứ Hai, 6 tháng 12, 2010

Tình phai...

Thật ra cũng chẳng biết nó có phải là tình nữa hay không để mà phai nhạt? Mình đã quyết định quên anh, quyết định bỏ ý nghĩ về anh, nhớ anh và khóc vì anh! Thấy trong người nhẹ nhõm lắm, như trút được gánh nặng trong lòng nhưng không phải là không cong ám ảnh về anh, hình dáng anh, mái tóc của anh, cử chỉ của anh,... Tất cả đều trở thành tiềm thức trong em.
Mình cố gắng tìm kiếm một người mình thực sự rung động nhưng thấy sao mà khó quá! Chẳng mấy ai có thể khiến cho mình xao động! Chắc tại mình khó tính quá thôi! Mình thật là khó tính, chẳng ai có thể đáp ứng được điều kiện của mình nhưng cũng phải! Một nửa thì chỉ có một chứ không phải ai cũng có thể là một nửa của mình được. Mình sẽ chờ, chờ người nắm giữ trái tim mình và chờ người trao trọn trái tim cho mình!
Mùa đông, đang thấy rét dần rồi, đôi khi chỉ một lời hỏi thăm cũng đủ ấm lòng lắm lắm! Nhiều lúc tự nhiên thèm một câu chúc ngủ ngon, thèm một lời nhắc nhở ra đường mặc áo ấm, thèm một lời khẳng định anh là của em.. nhưng nhiều khi cũng thấy yêu biết bao cái cảm giác tự do, tự tại, được làm những thứ mình thích, được quan tâm đến gia đình nhiều hơn, biết được hạnh phúc quí giá như thế nào...
Mấy hôm nay thấy nhớ nhà, thấy nhớ bố mẹ, ở nhà lạnh lắm, bố mẹ cũng có tuổi rồi. Mình càng lớn thì bố mẹ càng già yếu dần đi... Không muốn nghĩ nữa. Lại sắp đến Tết nữa, mình nhớ có lần mình hỏi mẹ: mẹ có thích tết không? Mẹ bảo chỉ có trẻ con mới thích tết, bây giờ thì mình đã hiểu câu nói đó. Chẳng ai muốn mình già đi cả, nhưng ai cũng cần phải trưởng thành, phải già rồi lìa xa cuộc sống này. Ngày đó, tất sẽ đến thì hà cớ gì phải suy nghĩ nhiều như thế? Sống Trọn Vẹn Từng Ngày trước đã.