
Hai cha con bước đi trên cát
Ánh mặt trời rực rỡ biển xanh
Bóng cha dài lênh khênh
Bóng con tròn chắc nịch
Sau trận mưa đêm rả rích
Cát càng mịn, biển càng trong
Cha dắt con đi dưới nắng mai hồng
Con bỗng lắc tay cha khẽ hỏi:
"Cha ơi!
Sao xa kia chỉ thấy nước, thấy trời
Không thấy nhà, không thấy cây, không thấy người ở đó?"
Cha mỉm cười xoa đầu con nhỏ:
"Theo cánh buồm đi mãi đến nơi xa
Sẽ có cây, có cửa, có nhà,
Nhưng nơi đó cha chưa hề đi đến."
Cha lại dắt con đi trên cát mịn
Ánh nắng trải đầy vai,
Cha trầm ngâm nhìn mãi cuối chân trời
Con lại trỏ cánh buồm nói khẽ:
"Cha mượn cho con cánh buồm trắng nhé!
Để con đi..."
Lời của con hay tiếng sóng thầm thì
Hay tiếng của lòng cha từ một thời xa thẳm?
Lần đầu tiên trước biển khơi vô tận
Cha gặp lại mình trong những ước mơ con...
Sau khi từ Vĩnh Phúc về Hà Nội, mình được về quê 2 tuần. Buổi chiều thường lấy sách dạy học của mẹ ra đọc. Mẹ dạy lớp 5 theo chương trình cải cách nên sách học bây giờ có nhiều điểm khác so với sách cũ ngày trước mình học. Mình cũng thích mấy bài thơ mới được đưa vào trong sách, nhất là bài thơ này. Đọc lần đầu tiên mình đã thấy nó thật ý nghĩa, càng đọc càng thấy hay.
Bài thơ được trích từ bài thơ Những cánh buồm của Hoàng Trung Thông, viết theo thể thơ tự do phóng khoáng, gợi mở cảm xúc nhưng câu chữ trong từng lời thơ thì vô cùng giản dị, mộc mạc. Đoạn cuối của đoạn trích mang nhiều ý nghĩa nhất, nó chứa đựng tình cảm lớn lao của đứa con nhỏ với người cha và cũng là hoài bão, mơ ước của thế hệ trẻ: Khát vọng được vươn ra biển lớn, được khám phá tri thức nhân loại và cũng là sự tiếp bước thế hệ cha ông. Có người cha nào không cảm thấy hạnh phúc khi đứa con nhỏ có chí hướng theo đuổi hoài bão của mình? Cho dù chỉ là lời nói trẻ thơ nhưng người cha cũng đã cảm thấy ấm lòng biết bao nhiêu!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét