Chào mừng bạn đến với blog của DuyênDuyên!!!

Thế giới rộng lớn vô cùng mà tôi và bạn thì lại nhỏ bé biết bao! Không gian mênh mông và thời gian là vĩnh cửu, làm thế nào để mình gặp nhau đây? Đôi khi những sợi dây vô hình lại là những sợi dây dẻo dai, tôi không hi vọng làm thay đổi điều gì to lớn, tôi chỉ muốn kéo gần khoảng cách và chậm dần thời gian để tôi hiểu chính mình, hiểu về bạn và hiểu về thế giới này nhiều hơn...

Tìm kiếm Blog này

Tôi thích....

  • Tôi thích...
  • Tôi thích đứng trước gương và tưởng tượng mình đang là một MC dẫn chương trình giải trí, hay mình là một diễn viên đang nhập vai cho một cảnh phim nào đó...
  • Tôi thích ngồi tỉ mẩn làm những chiếc vòng đeo tay đơn giản... và lại ngồi hàng giờ chỉ để nghĩ xem tặng nó cho ai... và cuối cùng là quyết định đeo vào cổ con mèo...*_^
  • Tôi thích đi bộ một mình... và có những hành động "kì lạ" ... và cười một mình..

Thứ Tư, 20 tháng 10, 2010

Tháng 10 cô đơn

Lâu rùi không vào blog, mình quên nó thật rùi? Thực ra mình muốn viết rất nhiều nhưng những điều trong lòng thì rối như tơ không biết phải tháo gỡ từ đâu.
Hà Nội đã qua tiết trời thu, mùa đông đang đến mang theo những cơn gió se lạnh và không khí hanh khô thật khó chịu. Mình ghét thời tiết như thế này, lúc mưa sùi sụt, lúc thì nắng hanh, lúc gió lành lạnh rất dễ làm cho con người bị ốm và đau đầu.
Mình cũng không còn cảm thấy buồn phiền nhiều như trước nữa! Thì hết buồn lại đến vui, quy luật muôn đời vẫn thế. Mình đã vui vẻ, hài hước trở lại, thấy yêu đời hơn dù hiện tại bây giờ chưa hết tháng đã hết tiền, bếp ga bị hỏng và tuần sau có 2 bài thuyết trình. Cũng lo nhưng mình sẽ cố gắng chuẩn bị cho tốt. Mình hay run khi nói, đứng lên đó mà thấy quên hết sạch, không thể để tình trạng như thế được, 2 lần tiếp theo phải cố gắng nói cho trôi chảy mới được. Còn hết tiền thì mình vẫn chưa đến mức bó gối vì so với đồng bào miền trung thì mình có thấm vào đâu. Cứ nhìn cảnh sông nước mênh mang, trắng trời là mình thấy như quê mình đang lụt vậy. Chẳng cần lo nữa, cuộc sống mà, mọi thứ vẫn diễn ra như thế, nên nếu mình có phải nằm ở nhà thì vẫn còn hạnh phúc hơn nhiều so với người dân miền trung thấp thỏm trong hanh đá.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét