Chào mừng bạn đến với blog của DuyênDuyên!!!

Thế giới rộng lớn vô cùng mà tôi và bạn thì lại nhỏ bé biết bao! Không gian mênh mông và thời gian là vĩnh cửu, làm thế nào để mình gặp nhau đây? Đôi khi những sợi dây vô hình lại là những sợi dây dẻo dai, tôi không hi vọng làm thay đổi điều gì to lớn, tôi chỉ muốn kéo gần khoảng cách và chậm dần thời gian để tôi hiểu chính mình, hiểu về bạn và hiểu về thế giới này nhiều hơn...

Tìm kiếm Blog này

Tôi thích....

  • Tôi thích...
  • Tôi thích đứng trước gương và tưởng tượng mình đang là một MC dẫn chương trình giải trí, hay mình là một diễn viên đang nhập vai cho một cảnh phim nào đó...
  • Tôi thích ngồi tỉ mẩn làm những chiếc vòng đeo tay đơn giản... và lại ngồi hàng giờ chỉ để nghĩ xem tặng nó cho ai... và cuối cùng là quyết định đeo vào cổ con mèo...*_^
  • Tôi thích đi bộ một mình... và có những hành động "kì lạ" ... và cười một mình..

Thứ Hai, 9 tháng 8, 2010

Con đường đến trường!


Mình nhớ con đường dài mình vẫn hằng ngày đến trường bằng xe đạp cùng với đám bạn quê, những đứa chơi với nhau từ thủa tấm bé. Chỉ mất khoảng 20 phút đi xe từ nhà mình đến trường nhưng lúc nào con đường đó cũng khiến mình phải chú ý và ngắm nhìn.
Hai bên đường là hàng cây phi lao, cây thông chạy dài cao vút. Chẳng biết nó đã ở đó từ bao giờ nhưng trong trí nhớ của mình từ những ngày học cấp hai thì nó đã lớn lắm rồi. Bóng của những cây phi lao, bạch đàn đổ tràn xuống đường, làm mát lòng người đi đường và cả những người làm công việc đồng áng, cũng có khi là bóng của cây xà cừ to lớn, sừng sững hay rạng nhãn xòa tán như những chiếc cổng vòng bán nguyệt lơ lửng trên trời xanh.
Mình thích nhất là đi đường vào mùa lúa đang sức lớn, những cánh đồng lúa xanh ngát, trải dài ngút tầm mắt. Mỗi khi có cơn gió thổi đến, từng đợt sóng lúa dập dờn đuổi nhau đến tận cuối trời. Hoặc là vào mùa lúa chín, 2 cánh đồng lúa như chiếc thảm vàng, nhìn ra xa vào lúc mặt trời sắp lặn ta ngỡ như là tấm thảm của thần mặt trời Helios. Thần đã trải tấm thảm đó để mỗi sáng và mỗi chiều ngài ngồi trên chiếc xe chiến mã chạy băng băng qua để lại vết bánh xe đỏ chói hay vàng sậm trên nền trời.
Chẳng biết là vô tình hay hữu ý mà chạy dọc theo con đường là một dòng sông nhỏ, con sông lúc nào cũng hiền hòa, lặng lờ trôi. Con sông ấy ngày trước to rộng lắm nhưng năm tháng qua đi con người đã lấn sông làm nhà, trồng rau, hoa màu. Cánh đồng cũng đang dần bị thu hẹp lại để lấy diện tích làm nhà. Những ngôi nhà mới nối tiếp mọc lên che mất tầm mắt, che mất màu xanh của cánh đồng lúa, màu nâu của đất mùa cày ải...
Con đường đến trường của mình bây giờ không phải là con đường với 2 hàng cây xanh mát nữa mà là con đường phố lúc nào cũng tấp nập, bụi bặm và ồn ã. Đôi lúc mình thèm được đạp xe chầm chậm ngắm nhìn con đường đã ngắn liền với mình suốt thời áo trắng. Con đường có khi ngập tràn nắng ấm nhưng cũng có khi nổi những cơn gió lớn, dù thế mình vẫn luôn cảm thấy thân quen mỗi khi được trở lại con đường đó, như được trở về với những kỉ niệm không thể quên của một thời áo trắng vui tươi, rộn rã tiếng cười!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét