Chào mừng bạn đến với blog của DuyênDuyên!!!

Thế giới rộng lớn vô cùng mà tôi và bạn thì lại nhỏ bé biết bao! Không gian mênh mông và thời gian là vĩnh cửu, làm thế nào để mình gặp nhau đây? Đôi khi những sợi dây vô hình lại là những sợi dây dẻo dai, tôi không hi vọng làm thay đổi điều gì to lớn, tôi chỉ muốn kéo gần khoảng cách và chậm dần thời gian để tôi hiểu chính mình, hiểu về bạn và hiểu về thế giới này nhiều hơn...

Tìm kiếm Blog này

Tôi thích....

  • Tôi thích...
  • Tôi thích đứng trước gương và tưởng tượng mình đang là một MC dẫn chương trình giải trí, hay mình là một diễn viên đang nhập vai cho một cảnh phim nào đó...
  • Tôi thích ngồi tỉ mẩn làm những chiếc vòng đeo tay đơn giản... và lại ngồi hàng giờ chỉ để nghĩ xem tặng nó cho ai... và cuối cùng là quyết định đeo vào cổ con mèo...*_^
  • Tôi thích đi bộ một mình... và có những hành động "kì lạ" ... và cười một mình..

Thứ Ba, 26 tháng 6, 2012

Một chữ tin, một chữ yêu và hai chữ duyên số

Chưa bao giờ có một cảm giác lạ như thế này! Mỗi thời gian qua lại cho mình một cảm xúc khác nhau, nó có thể làm mình buồn, làm mình cười cũng có thể làm mình bối rối, hoang mang. 
Vẫn còn nhớ rất rõ những giọt nước mắt tức tưởi rơi giữa dòng người đông đúc, chẳng lâu sau nụ cười lại nhanh đến trên môi, lí trí bình tĩnh và con tim lại được xoa dịu. Nhưng mình không thể không phủ nhận mình có cảm giác như tự vệ. Sau tất cả những điều đã xảy ra, niềm tin vẫn còn đó nhưng mình không đủ tự tin để đặt hết tình cảm vào câu trả lời của thời gian. Giống như khi đau rồi sẽ tự nhiên buông ấy. Cơ chế tự vệ của trái tim khiến cho mình không dám đạt cược với thần ái tình nữa. Sẽ như thế nào nếu sẽ là một lời xin lỗi và lại là những lí do? Mình liệu còn có thể khóc không? Có thể thực sự cười 1 lần nữa không? Liệu có thể thực sự yêu một ai đó khác không?
Dù sao cũng cảm ơn tình yêu này! Dẫu nó đem lại cho mình điều gì đi chăng nữa! Mẹ đã bảo: một tình yêu đẹp sẽ giúp cuộc sống của con thêm thú vị và giúp con trưởng thành hơn. Mình hiểu rằng tình yêu đẹp mà mẹ nói không phải nhất thiết là 2 người yêu nhau và đến được với nhau? Vì thực sự thì có mấy ai đến được với người mình yêu nhiều nhất và sâu đậm nhất. Nó chỉ đẹp khi nghĩ về nó người ta thấy trân trọng nó, cảm ơn nó đã cho ta nếm trải những dư vị đặc biệt của cảm xúc. 
Mình chẳng đủ lòng vị tha và cao thượng đến mức đôi không có chút gì đó thù hận, ghét bỏ, ghen tức. Mình không phủ nhận rằng mình cũng chỉ là người con gái bình thường như bao người khác. Khi thực sự cô đơn, khi thực sự trống vắng, mình vẫn thấy tủi thân và trách người, trách phận đấy thôi. Nhưng rất may mình đã tìm đến chân lí đạo Phật như cởi trói cho chính những suy nghĩ tiêu cực ấy. Cuộc đời mà, duyên kiếp, duyên số mấy ai trả lời được. Vì thế nên mới nói: có thể duy lí nhiều việc nhưng cũng phải duy tâm nhiều thứ. Số phận cho ta gặp nhau cũng có thể làm ta xa nhau. Trong gặp gỡ đã có mầm li biệt, trong hội ngộ đã báo hiệu chia li. Và vì thế, nếu như ta là định mệnh của nhau, mình sẽ chẳng chốn chạy được khỏi nó phải không?  
Mình cũng không còn hối tiếc một điều gì nữa. Khi người ta đã cố gắng hết sức thì cho dù kết quả có như thế nào, ở lại hay ra đi, thành công hay thất bại, nó không còn quá quan trọng nữa. Nếu thực sự không phải là định mệnh thì cũng mong rằng trên mỗi bước đường ta luôn nhớ rằng đã có những yêu thương đến và đi qua trong cuộc đời ta như thế nào và luôn luôn cố gắng sống thật tốt vì định mệnh thực sự đang chờ đợi ta ở phía trước. Còn nếu chúng ta được định sẵn là mảnh ghép còn thiếu của nhau thì mong rằng chúng ta luôn luôn biết quý trọng, nâng niu và giữ gìn nó để những ngày có nhau dù khó khăn, thử thách cũng bên nhau vượt qua tất cả những điều đó.  
P/S: dành tặng anh, người em mong chờ phía cuối con đường.

1 nhận xét:

  1. Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.

    Trả lờiXóa