Chào mừng bạn đến với blog của DuyênDuyên!!!

Thế giới rộng lớn vô cùng mà tôi và bạn thì lại nhỏ bé biết bao! Không gian mênh mông và thời gian là vĩnh cửu, làm thế nào để mình gặp nhau đây? Đôi khi những sợi dây vô hình lại là những sợi dây dẻo dai, tôi không hi vọng làm thay đổi điều gì to lớn, tôi chỉ muốn kéo gần khoảng cách và chậm dần thời gian để tôi hiểu chính mình, hiểu về bạn và hiểu về thế giới này nhiều hơn...

Tìm kiếm Blog này

Tôi thích....

  • Tôi thích...
  • Tôi thích đứng trước gương và tưởng tượng mình đang là một MC dẫn chương trình giải trí, hay mình là một diễn viên đang nhập vai cho một cảnh phim nào đó...
  • Tôi thích ngồi tỉ mẩn làm những chiếc vòng đeo tay đơn giản... và lại ngồi hàng giờ chỉ để nghĩ xem tặng nó cho ai... và cuối cùng là quyết định đeo vào cổ con mèo...*_^
  • Tôi thích đi bộ một mình... và có những hành động "kì lạ" ... và cười một mình..

Thứ Tư, 1 tháng 2, 2012

Em cũng nhớ anh nhé, có được không?


Mưa, lại mưa rồi. Em đứng bên ngoài phòng, quần áo mong manh giỡn với cái lạnh buổi sớm. Mọi thứ xung quanh tĩnh mịch quá. Vì người đi học và đi làm đã đi cả rồi. Anh biết em ghét những cơn mưa nhỏ nhỏ chứ nhỉ? Thế mà em lại đang mỉm cười với chúng mới lạ chứ?
- Em bao nhiêu tuổi?
- Đủ trẻ để tung tăng thêm vài thập niên nữa!
- Vậy sao lại ghét mưa?
- Em không ghét mưa mà chỉ không thích nó cứ lề mề mãi chẳng dứt khiến em chẳng làm được gì cho ra hồn cả.
- Em nói đi, anh có nên đặc cách cho em vào hội những người suýt lãng mạn không?
Em cười phá lên vô cùng thích thú.
- Vậy lúc mưa cho anh nhớ em nhé!
- Ai mà cấm được trời mưa hả anh?
Anh nhìn em đầy sự ngạc nhiên. Em tung tăng đi vượt lên trước, quay lại đằng sau đắc ý nhìn anh ngồ ngộ như con mèo ướt nhèm vì mưa.
Mình đã như vậy từ khi em biết anh và em thân như hai đứa con gái hay như hai thằng con trai. Vì nếu em là đệ nhất nhảy dây trong đám lê la thì anh đánh chắt cũng cừ nhất trong những thằng con trai nghịch như quỷ sứ. Hoặc nếu anh có chót vót trên những cây cau, cây dừa thì em cũng không kém cạnh bên những cây bàng, cây sấu. Hai đứa như hình với bóng, lếch thếch cạnh nhau từ lúc đó. Vậy mà cho đến bây giờ, khi anh đã là người đàn ông mà nhiều người con gái thầm mong ước thì anh vẫn là người luôn ở đằng sau em, dù em khóc hay cười.
Nhưng người đầu tiên khiến em điên cuồng lại không phải là anh. Thời gian đó em sống như một cái xác không hồn, không ngờ một đứa ngang tàng như em trong tình yêu lại bi lụy và mù quáng đến thế. Còn anh cũng thật là khờ khạo. Sao cứ lẽo đẽo theo em dù bị em đuổi mắng, tình nguyện làn bao cát cho em trút giận? Và khi nước mắt em rơi thì lại luống cuống lau đi những giận hờn, oán trách ấy. Có nhiều lúc em rất ghét anh vì nghĩ chính anh là nguyên nhân khiến tình yêu ấy không thành. Vì chẳng ai can đảm dụ dỗ được em khi lúc nào cũng có một vệ sĩ to lớn ở phía sau cả. Nhưng anh vẫn lặng lẽ theo em những lúc em như thế.
Tiếng báo tin nhắn điện thoại kéo em về thực tại: "bầu trời của em có mưa không?". "Có anh ạ, vì nắng đã quá nhiều nên trời phải mưa thôi". "Chết thật, lại có người lầm bầm trong bụng đấy, không liên quan đến anh đâu nhé!". Em khẽ mỉm cười chậm dãi nhấn từng bàn phím. Bất giác thấy con tim mình không còn đập theo đúng nhịp của nó nữa. Em bối rối chuyển tin nhắn vào Drafts rồi nhìn mưa. Từng giọt nhè nhẹ trong không gian, em đưa tay đón lấy chúng và trong giây phút ấy em biết mình đã thay đổi. Em vừa gửi lại cho anh " Em cũng nhớ anh nhé, có được không?".

Rối Bời

Mình vừa đi chơi về nhưng đầu óc cứ để đi đâu. Về nhà đọc sách được một lúc thấy thèm viết một cái gì đó. Cuộc sống bây giờ thay đổi nhiều, cái gì cũng vội vàng, gấp gáp nên người ta chẳng còn thời gian để trau chuốt, để chờ đợi. Có lẽ vì thế nên cũng chẳng có cảm xúc nhiều. Thường thì cái gì phải trả giá bằng mồ hôi, nước mắt, bằng thời gian hay bằng những thương đau thì khi có được người ta mới cảm thấy quý giá. Chẳng trách sao có người lại cảm thấy nhàn nhạt hay trở nên thờ ơ với mọi kích thích.
Kì này học thầy phó khoa, nghe thầy nói chuyện mới biết thì ra thầy cũng như thế. Hôm nay thầy bảo, trong cuộc sống chúng ta cần phải rì-niu (renew) nhưng điều đó đôi khi cũng đồng nghĩa là phải đánh đổi. Tồi tệ hơn hoặc tốt hơn? Không ai muốn sống "le lói" nhưng "vụt sáng" để đánh mất đi cái mà người khác muốn (mà không biết là người có cũng chẳng sung sướng gì) thì thôi cứ đành "le lói" vậy.
Không biết mình có đang "le lói" hay không?
Làm thế nào để sống có ý nghĩa hơn đây? Để sáng mai thức dậy mình thấy háo hức, thấy thèm khát và vô tư như thủa ánh mắt còn trong? Khó trả lời quá, người say việc thì bảo làm việc quên thời gian, người say yêu thì bảo yêu hết mình. Nhưng người thành công cũng là người cô độc nhất nếu trong đời không có người chia sẻ, người vị tình yêu cũng trở nên mù quáng nếu không nhận thấy những thứ khác quanh mình. Nói vậy há chẳng phải là trên thế gian không có người hạnh phúc? Và không có việc gì khiến cho người ta mãi cảm thấy hứng thú sao? Có lẽ là sự dung hòa thôi, cũng giống như "bánh mì" và "hoa hồng". Nhà văn dù tạo ra "hoa hồng" nhưng vẫn cần "bánh mì" để sống và người có "bánh mì" không thể không cần "hoa hồng" để giải khuây.
Lan man nhiều là vậy nhưng mình vẫn chưa thấy thỏa lòng? Hay là nhạy cảm quá chăng? Hay những giấc mơ vẫn chưa thành sự thật và tiếng thở dài vẫn xen kẽ trong giấc ngủ từng đêm?