Chào mừng bạn đến với blog của DuyênDuyên!!!

Thế giới rộng lớn vô cùng mà tôi và bạn thì lại nhỏ bé biết bao! Không gian mênh mông và thời gian là vĩnh cửu, làm thế nào để mình gặp nhau đây? Đôi khi những sợi dây vô hình lại là những sợi dây dẻo dai, tôi không hi vọng làm thay đổi điều gì to lớn, tôi chỉ muốn kéo gần khoảng cách và chậm dần thời gian để tôi hiểu chính mình, hiểu về bạn và hiểu về thế giới này nhiều hơn...

Tìm kiếm Blog này

Tôi thích....

  • Tôi thích...
  • Tôi thích đứng trước gương và tưởng tượng mình đang là một MC dẫn chương trình giải trí, hay mình là một diễn viên đang nhập vai cho một cảnh phim nào đó...
  • Tôi thích ngồi tỉ mẩn làm những chiếc vòng đeo tay đơn giản... và lại ngồi hàng giờ chỉ để nghĩ xem tặng nó cho ai... và cuối cùng là quyết định đeo vào cổ con mèo...*_^
  • Tôi thích đi bộ một mình... và có những hành động "kì lạ" ... và cười một mình..

Thứ Ba, 6 tháng 9, 2011

Vì sao anh lại yêu em?


Có một cô gái rất băn khoăn không biết người yêu mình yêu mình vì điều gì? Cô cứ hỏi anh hoài và cuối cùng anh cũng phải đưa ra một lý do nếu không muốn người yêu tiếp tục giận dỗi. Anh nói anh yêu cô vì cô xinh đẹp, cô hay cười và cô hay quan tâm đến người khác. Cô gái mỉm cười mãn nguyện. Rồi một hôm cô gái bị tai nạn. Cô bị gẫy chân và phải ngồi xe lăn với cái chăn bị băng bó của mình. Lúc này cô cảm thấy thật tệ vì cô nghĩ cô không còn gì để cho anh yêu nữa. Cô hay cáu gắt, ít cười và không quan tâm đến ai. Cô đợi lời nói chia tay của chàng trai nhưng ngạc nhiên là anh vẫn thăm cô thường xuyên và động viên cô rất nhiều. Rồi cô nhận được một lá thư của anh. Anh viết:
Em thân yêu!
Chắc em nghĩ anh không còn yêu em nữa vì bây giờ em không còn như ngày xưa. Em à, tình yêu không cần lý do và một khi đã yêu thì người ta sẽ chấp nhận người đó dù có như thế nào. Anh yêu em đơn giản vì em là chính em chứ không vì một lý do nào khác.
Cô gái chợt hiểu ra tất cả, cảm thấy thật hạnh phúc khi cô đã tìm được tình yêu đích thực trong đời.


Trong xã hội ngày nay có mấy ai yêu được như chàng trai ấy? Con người ta toan tính nhiều quá! Bố mẹ nghèo thì xấu hổ vì bố mẹ nghèo, người yêu nghèo thì chê không lấy. Chọn vợ hay chồng đều có toan tính. Sống cả cuộc đời với nhau không biết họ nghĩ cái gì là quan trọng? Tiền bạc có làm cho người ta thỏa mãn không? Sắc đẹp có làm cho người ta hạnh phúc không? Hay đến khi có tiền, có sắc đẹp người ta lại kiếm tìm thứ tình cảm thuần khiết, không toan tính, không vụ lợi? Bản thân mình cũng có khi toan tính nhưng mình nghĩ tình cảm là cái cuối cùng còn lại trên đời khi ta về với cát bụi nên sẽ để cho tình cảm được tự nhiên. Yêu thì Yêu mà ghét thì ghét! Sống hạnh phúc hay tồn tại trong toan tính, lo âu?

Thứ Hai, 13 tháng 6, 2011

Buổi tối một mình ...

Hà Nội vừa trải qua một đợt nắng nóng, nhưng dù sao thì cũng không nóng như năm ngoái. Mình nhớ cái nóng đó lắm chứ vì ngồi trong phòng mà mồ hôi nhễ nhại. Ba đứa buổi tối toàn thức đến 12h-1h đêm vì lúc đó trời mới dễ chịu hơn. Trời nóng xóm cũng vui vì cả xóm hay nói chuyện với nhau hơn, hay hóng mát và trèo lên tầng 5 hò hát. Rồi cả những trận mắng te tua của anh chủ vì tội phòng bên cổ vũ Worldcup lúc đêm. Bọn con trai đem ti vi ra hành lang, cả đám con trai tụ tập ở đó inh ỏi cả lên. Bây giờ tụi nó chuyển đi hết, xóm giờ con gái là nhiều và cái đường lên tầng 5 cũng bị vít luôn rồi.
Đi xe bus ra giáp bát nhìn thấy những cây hoa bằng lăng tàn, không hiểu sao mình thấy chạnh lòng. Hoa cũng như người và cũng là quy luật muôn đời của tự nhiên. Có sinh có tử, có đẹp có tàn phai. Người đời chỉ hay ca ngợi cái đẹp. Đúng, lúc hoa đẹp ai cũng trầm trồ nhưng khi hoa tàn mấy ai còn ngó ngàng đến hay chăng? Những bông hoa phai màu, cánh hoa rầu rĩ, nhàu nát. Hoa héo úa với thời gian, với quy luật của tạo hóa và trong cả cái nhìn thờ ơ của mắt người. Con người cũng thế, khi già yếu đi, xấu xí đi rồi ai còn ca ngợi nữa. Chẳng ai nói làn da nhăn nheo của bà thật đẹp hay cái miệng móm thật duyên? Biết sao được! Hoa còn có thể nở năm này năm khác, con người chỉ có thể sống một lần. Nhiều người cho rằng có kiếp sau, mình cũng tin là thế nhưng kiếp trước hay kiếp sau như thế nào mình đâu thể biết nên chỉ có kiếp này là của mình thôi.
Mình có tin vui là mình đã lên chức dì. Ít khi nhìn thấy trẻ sơ sinh nên mình không tưởng tượng được cháu như thế nào. Lần đầu tiên gặp cháu, mình không có cảm xúc gì đặc biệt nhưng càng gần gũi càng thấy yêu cháu quá. Cháu có ánh mắt rất nhanh, mặt rất hay biểu lộ cảm xúc, nhất là đôi môi lúc chúm chím, lúc tóp tép (ngay cả trong lúc ngủ nhé) và đặc biệt là có mái tóc đen và dày lắm. Trộm vía, Bống rất ngoan và mum khỏe. Mấy ngày chơi ở đó, có những lúc nhìn bống không thấy chán. Thiên thần mà, đáng yêu lắm.
Mẹ lên chăm chị, mấy ngày ở đó mình lại đúc kết được một thứ mà mình đúc kết không biết bao nhiêu lần. Mẹ lúc nào cũng là nhất, mẹ luôn thương 2 chị em, chăm chút cho hai chị em. Mẹ vỗ nhẹ nhẹ cho mình ngủ, mẹ xoa xoa đầu mình, mẹ chăm chút cho chị. Mẹ lại vui tính nữa nên 2 chị em và mẹ cứ hay pha trò, rồi lại cười vui vẻ. Chị hay nóng tính và cẩn thận, có lúc không vừa ý chị lại nhăn mày mặt, mẹ chỉ cười và tếu táo khiến chị cũng phải bật cười. Thế đấy, mẹ luôn nhịn nhục mà, từ khi còn ở nhà ngoại là chị cả trong nhà đến khi lấy chồng là dâu trưởng, trăm thứ công việc một thân mẹ lo, mẹ và bố bươn trải. Cuộc đời của bố mẹ là những con đường ghập nghềnh khó đi. Đến bây giờ thì sóng gió cũng qua rồi.
Đôi lúc mình nhạy cảm quá. Sáng nay lên phòng công tác chính trị sinh viên, mình bị mắng. Lỗi có phần do mình nhưng thầy ấy không thể nặng lời, to tiếng như thế được. Bước ra khỏi phòng mình kìm nén và dứt khoát. Nhưng khi vừa ngồi xuống ghế đá thì nước mắt cứ thế rơi. Lâu rồi đâu có ai quát mắng mình như thế. Thầy là đàn ông, với phụ nữ cũng phải nhẹ nhàng, lịch sự. Mình chỉ không nghe rõ thầy nói và làm sai điều thầy yêu cầu thôi mà thầy quát to khiến mọi người xung quanh cũng phải giật mình. Khóc tủi thân vậy thôi chứ để bụng làm gì vì đó cũng là bài học cho mình phải cẩn trọng và cũng là một lần nếm trải cảm xúc sau này nếu mình quát mắng ai đó thì họ cũng cảm thấy như mình lúc đó thôi.
Bố đang ở nhà một mình, chắc bố buồn lắm. Cố lên bố nhé. Cuối tuần này mẹ về rồi bố ạ.
Huây, chúc mọi người một tuần mới vui vẻ và làm việc hiệu quả.
Chúc chính mình thi tốt.hh.

Thứ Năm, 28 tháng 4, 2011

Cuối tháng 4- mưa lại về vội vã, xối xả...

Đã quyết định không nhớ gì nữa, không nghĩ gì nữa.
Mình đang trong cuồng quay của công việc và nhiều thứ khác. Đôi khi trên con đường đi dạy thêm về thấy thật vui vì mình được làm những gì mình thích, những thứ mình muốn mà không phải e ngại ai đó không hài lòng... Nhận tiền lương xong mình đã quyết định đi mua sắm, hôm qua thiệt hại 3trăm, hôm nay 2trăm. Thế đấy, đôi khi tự thưởng như thế đấy- kết quả của những ngày sáng chiều đến lớp, tối tối đi dạy, những bữa cơm ăn nhanh và cốc nước uống vội...
Chiều hôm thứ 3, học quản trị, tự nhiên ra lan can tầng 4 đứng, lâu rồi không có cảm giác đứng trước lan can nhìn xuống sân trường. Đó là thói quen của mình những ngày đi học cấp 2 và cấp 3. Quan sát và quan sát, có rất nhiều điều thú vị nhưng từ khi lên đại học, mình trở thành tín đồ đi học muộn, những buổi vào lớp mải mốt và không khí ảm đạm, tẻ nhạt của môi trường đại học cũng không ồn ào náo nhiệt như ngày học cấp 3. Đứng ở đó để tìm lại cảm giác đã mất thôi còn thực ra thì nhìn xuống sân trường chỉ thấy lác đác vài sinh viên, thấy nắng đầu mùa khô dát và lá cây rụng bị gió xô vào thành từng góc.
Thành phố Hà Nội ồn ào và bụi quá. Mình ghét không khí ở đây, chật chội và bon chen... Tự nhiên thèm một cái gì đó thật khác... Want to change everything.
Sắp nghỉ lễ, mọi người lại hối hả về quê, bạn bè háo hức (thậm chí bỏ học để về nghỉ lễ sớm hơn) chờ mong đến ngày về. Mình cũng háo hức, lúc đầu là háo hức về nhưng mình thực sự ngán ngẩm cảnh xe đông, giá xe cao lắm rồi. Mình nhớ nhà nữa, thèm được ngồi ở trên tầng nhìn ra cánh đồng, gió mát lạnh lắm.
Mình ở trên này để đi dạy thêm cho em Tuấn chuẩn bị thi. Tuấn so với mình khi bằng tuổi em thấy em trẻ con quá. Có những kiến thức xã hội mà em không biết, đó là hội chứng của việc ngày đi học, tối ở nhà, không được tiếp xúc với xã hội. So với đứa em mình thì em mình già dặn hơn nhiều. Nhưng chính cái ngây ngô của em khiến mình thèm khát một cái gì đó như em: vô tư. Mình thì nghĩ nhiều quá, tham vọng cũng nhiều quá, nên thành già người mất rồi.
Ấy, hôm nay ở trên lớp, mấy đứa lại tranh luận thế nào là hạnh phúc, thế nào là tham vọng và ước mơ. Đối với mình hạnh phúc là khi con người ta đạt đến trạng thái vui vẻ và mãn nguyện với những gì mình có. Giống như Ngọc Anh, mình cũng nghĩ hạnh phúc là sáng sáng thức dậy nhìn thấy mẹ và nụ cười hiền hậu trên môi, là khi ngồi trong một quán cà phê yên tĩnh nhìn ra ngoài với nắng và gió, là khi đọc một tin nhắn và tủm tỉm cười một mình... Tham vọng, bây giờ sinh viên tham vọng nhiều quá, bản thân mình và những người bạn xung quanh mình, mình thấy ai cũng tham vọng. Có người thì trở thành thực dụng với đồng tiền. Không biết tham vọng ấy mạnh mẽ và tích cực như thế nào nhưng nó khiến cho mình cũng như nhiều người mất đi những điều rất đơn giản. Người ta cứ mải mê với những tham vọng của mình mà quên đi hạnh phúc xung quanh giống như một người mải mê tìm kiếm kim cương thì không bao giờ biết được hoa dại bên đường đẹp như thế nào? Ước mơ là gì, là cái đích cao đẹp mà dù người ta thực hiện được hay không thì cũng luôn vì nó mà lạc quan, yêu đời. Có lẽ thế, mình biết thế nhưng cũng không thể không tham vọng lẫn không thể không có ước mơ.
Tham vọng của mình là trở nên thật thành công và giàu có. Ước mơ là có một cuộc sống đơn giản, bình dị, một người chồng yêu thương, chung thủy và con cái ngoan ngoãn.
Bạn thân mình sắp tổ chức cơi giầu, nói thế nào nhỉ, là dạm ngõ. Thì cũng có gì long trọng đâu, có đứa bằng tuổi mình nó đã có con, lấy chồng cách đây 3-4 năm rồi. Nhưng Thái là bạn thân của mình, đang theo học nghành điều dưỡng ở Hải Dương. Có 2 đứa chơi thân với nhau, tự nhiên có một đứa lấy chồng cũng thấy lạ lắm chứ. Và không hiểu sao le lói cảm giác cũng muốn lấy chồng. Thế là bạn ấy đã có một bờ vai để tựa, một ai đó để san sẻ và một bến neo đậu. Mình thì vẫn là con ngựa thong dong hết chỗ này đến chỗ khác, vẫn một mình trên thảo nguyên mênh mông. Mà mình đã già đâu, mới 20-21 tuổi thôi mà. Cứ vui vẻ tận hưởng những tháng ngày tự do chứ nhỉ?

Thứ Năm, 7 tháng 4, 2011

Nhớ

Sao khi xa nhau anh không nói cho em biết khi nhớ anh em phải làm như thế nào? Hè này anh về nước, em vừa muốn gặp vùa không! Có những lúc nhớ anh em buồn lắm, chẳng hiểu tại sao lại buồn nhiều như vậy, em tự giận anh, vừa giận chính mình... Tại sao em lại nhớ anh nhiều thế?
Trên con đường đi dạy về, một mình em trên con đường ấy, em không thấy nó dài, em không thấy là như thế rất cô đơn khi nghĩ về anh, nghĩ đến anh? Em không nhớ rõ khuông mặt anh nữa, cũng không biết có thể đợi anh được nữa hay không khi ngày anh về càng gần? Em muốn yêu rồi anh ạ?

Thứ Tư, 30 tháng 3, 2011

Mình ốm rùi

Mình bị sốt rubella, mặt và toàn thân ửng đỏ, ngứa nhưng không bị sốt. hic

Thứ Tư, 2 tháng 3, 2011

Lạc lõng

Mình có lẽ thật hèn nhát! "Em thật hèn nhát"- đó chính là lời chị gái nói với mình. Mình buồn thật, không buồn sao được. Mình muốn khóc quá hoặc ít nhất cũng có thể đi lang thang đâu đó. Mình lại muốn hủy hoại mình đấy: muốn uống rượu hoặc đại loại là như thế.
Gì chứ! Em cũng muốn có người yêu, cũng muốn sống bình thường như bao người khác và muốn lòng thật bình lặng, không ham nghĩ ngợi vẩn vơ... Làm thế nào đây khi em vốn đã là một đứa khó tính? Làm thế nào khi em không biết em có yêu người mà những giờ em nhớ nhiều hơn cả những giờ gặp gỡ? Em là người nhút nhát, vì em cần tình yêu lắm chị ạ? Em cũng không thể hiểu nổi mình khi bao nhiêu người đến với em, em lại không có tình cảm với ai, không thể rung động? Chị nói em còn trẻ, vâng! Em còn rất trẻ, em cũng tin là thế, và em chỉ muốn mình không phải nghĩ đến chuyện yêu đương một chút nào nữa? Em cũng không muốn yêu vì em thấy thật mệt mỏi và chán gắt? Em cũng không muốn lấy chồng vì quá nhiều trách nhiệm và lo toan! Em lo cho bản thân em còn chưa xong mà!
Thôi, nói nữa em chỉ càng thêm mâu thuẫn! Bây giờ lòng em đang mâu thuẫn quá đủ rồi! Em chỉ muốn tự do, thoải mái và không tham vọng hay lệ thuộc vào một chuyện gì đó! Em thấy mình tham lam mà lại quá bé nhỏ nên luôn luôn thấy mệt mỏi. Mọi người hi vọng quá nhiều vào em, em phải làm những thứ mà chị lẽ ra phải làm, em phải căng mắt ra tránh những vết chân của chị xung quanh em và băn khoăn không được bước vào bước chân của chị. Từ bé, em đã như một cái bóng của chị, phải đạt được những gì chị làm được và phải có được những gì lẽ ra chị có.
Em muốn mình thật thoải mái, vì em phát hiện ra em đã nghĩ quá nhiều và đã tham vọng quá nhiều.
Dù sao em cũng rất yêu quí chị và rất mong chờ ngày Bống ra đời! Có lẽ Bống không chỉ mang lại niềm vui cho anh chị mà còn mang lại cả cho em nữa! Bống ngoan của dì!

Thứ Sáu, 28 tháng 1, 2011

Mai về quê rùi... Rất nhiều cảm xúc! Nghĩ linh tinh rất nhiều... Mong một năm mới an lành, hạnh phúc sẽ đến với tất cả mọi người...HAPPY NEW YEAR! ^^ ^^