Chào mừng bạn đến với blog của DuyênDuyên!!!

Thế giới rộng lớn vô cùng mà tôi và bạn thì lại nhỏ bé biết bao! Không gian mênh mông và thời gian là vĩnh cửu, làm thế nào để mình gặp nhau đây? Đôi khi những sợi dây vô hình lại là những sợi dây dẻo dai, tôi không hi vọng làm thay đổi điều gì to lớn, tôi chỉ muốn kéo gần khoảng cách và chậm dần thời gian để tôi hiểu chính mình, hiểu về bạn và hiểu về thế giới này nhiều hơn...

Tìm kiếm Blog này

Tôi thích....

  • Tôi thích...
  • Tôi thích đứng trước gương và tưởng tượng mình đang là một MC dẫn chương trình giải trí, hay mình là một diễn viên đang nhập vai cho một cảnh phim nào đó...
  • Tôi thích ngồi tỉ mẩn làm những chiếc vòng đeo tay đơn giản... và lại ngồi hàng giờ chỉ để nghĩ xem tặng nó cho ai... và cuối cùng là quyết định đeo vào cổ con mèo...*_^
  • Tôi thích đi bộ một mình... và có những hành động "kì lạ" ... và cười một mình..

Thứ Bảy, 6 tháng 11, 2010

Mình ốm rùi!

Hôm nay mình thấy người nóng nóng, sốt sốt. Mình bị nhiệt, ăn uống thật khó, hôm nay nó bị nặng hơn rồi. Bị ốm như thế này mình lại chỉ muốn về nhà, được mẹ chăm cho mình thì chẳng mấy mà khỏi. Mình không ăn cơm được, mà cũng không thấy đói. Uống sensa cools rồi, không thấy đỡ hơn là mấy.
Hôm nay đi xe bus, thế nào mà lại nói chuyện với giáo sư Lê Khánh Bằng, lúc đầu có biết ông là ai đâu, vì mình đứng bên cạnh ghế của ông mà ông cứ nhìn mình và cười. Mình chào ông rồi cứ thế trò chuyện. Giáo sư hỏi mình học trường nào, vốn tiếng anh thế nào, rồi nói về phương pháp học ngoại ngữ bằng thiền mà giáo sư đang giảng dạy ở nhà. Giáo sư đã 82 tuổi rồi vậy mà vẫn minh mẫn và da dẻ rất hồng hào.
Lúc về, lại thấy một bà cụ lưng còng rạp, đi trái đường và xách một làn đầy toàn hoa quả. Mình gọi cụ đi sang bên phải rồi xách hộ cụ làn đó về tận nhà. Không biết con cháu của cụ đâu mà để cụ một mình đi ra ngoài mua đồ và xách nặng. Cụ mời mình ở lại chơi và ăn cơm nhưng mình phải về ngay lúc đó.
Hôm nay là ngày mùng một âm lịch mà mình gặp bao chuyện đáng nhớ!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét