Chào mừng bạn đến với blog của DuyênDuyên!!!

Thế giới rộng lớn vô cùng mà tôi và bạn thì lại nhỏ bé biết bao! Không gian mênh mông và thời gian là vĩnh cửu, làm thế nào để mình gặp nhau đây? Đôi khi những sợi dây vô hình lại là những sợi dây dẻo dai, tôi không hi vọng làm thay đổi điều gì to lớn, tôi chỉ muốn kéo gần khoảng cách và chậm dần thời gian để tôi hiểu chính mình, hiểu về bạn và hiểu về thế giới này nhiều hơn...

Tìm kiếm Blog này

Tôi thích....

  • Tôi thích...
  • Tôi thích đứng trước gương và tưởng tượng mình đang là một MC dẫn chương trình giải trí, hay mình là một diễn viên đang nhập vai cho một cảnh phim nào đó...
  • Tôi thích ngồi tỉ mẩn làm những chiếc vòng đeo tay đơn giản... và lại ngồi hàng giờ chỉ để nghĩ xem tặng nó cho ai... và cuối cùng là quyết định đeo vào cổ con mèo...*_^
  • Tôi thích đi bộ một mình... và có những hành động "kì lạ" ... và cười một mình..

Thứ Ba, 9 tháng 11, 2010

Tình yêu

Người ta bảo trong cuộc đời mỗi người chỉ có một nửa hoàn hảo nhất của mình, còn lại là những mảnh ghép tưởng chừng như rất hoàn hảo nhưng khi lắp ghép vào thì lại không hề trùng khớp chút nào. Còn mình thì lại được cô giáo chủ nhiệm tặng cho một câu nói: tình yêu chỉ có một, cái na ná thì rất nhiều. Có lẽ đúng, vì đôi khi người ta có thể cảm nắng hoặc rung rinh nhưng không phải là yêu.
Chẳng biết mình đã yêu thật chưa hay cũng chỉ là một cái na ná thôi? Câu hỏi này không thể trả lời ngay được vì mình biết thời gian là câu trả lời tốt nhất cho mình.
Người ta có thể mất 2 năm, 3 năm, hoặc cũng có thể là chục năm hoặc vài chục năm để tìm được một nửa đích thực. Khi người ta càng lớn tuổi, càng trải nghiệm thì càng dễ nhận biết ra tình yêu đích thực của mình, còn người nóng nảy thì lại có nhiều cái na ná hơn cả.
Tình yêu có thể làm cho người ta trưởng thành chứ không già đi, vì tình yêu đích thực khiến con người tin tưởng, lạc quan và có lí tưởng hơn và biết suy nghĩ hơn. Và tình yêu cũng giống như việc nấu ăn, rất cần liều lĩnh. Một món ăn mới cũng có thể rất ngon và lạ nhưng cũng có thể chẳng vừa miệng ai. Tình yêu cũng giống thế. Nếu không mạo hiểm thì người ta sẽ không biết được cái thú của người giành chiến thắng khi đã trải qua những phút rụng tim như người đứng trên vách đá cao.
Tình yêu cũng cần cảm giác và cảm giác đầu tiên là quan trọng nhất. Và người sống và yêu bằng cảm giác thường dễ yêu nhưng cũng dễ từ bỏ. Nhưng ngoại lệ thì vẫn có nếu đi kèm với niềm tin mạnh mẽ, đó chắc hẳn là người không ồn ào trong tình yêu.
Chúc mọi người luôn yêu bằng cả con tim!

Thứ Bảy, 6 tháng 11, 2010

Mình ốm rùi!

Hôm nay mình thấy người nóng nóng, sốt sốt. Mình bị nhiệt, ăn uống thật khó, hôm nay nó bị nặng hơn rồi. Bị ốm như thế này mình lại chỉ muốn về nhà, được mẹ chăm cho mình thì chẳng mấy mà khỏi. Mình không ăn cơm được, mà cũng không thấy đói. Uống sensa cools rồi, không thấy đỡ hơn là mấy.
Hôm nay đi xe bus, thế nào mà lại nói chuyện với giáo sư Lê Khánh Bằng, lúc đầu có biết ông là ai đâu, vì mình đứng bên cạnh ghế của ông mà ông cứ nhìn mình và cười. Mình chào ông rồi cứ thế trò chuyện. Giáo sư hỏi mình học trường nào, vốn tiếng anh thế nào, rồi nói về phương pháp học ngoại ngữ bằng thiền mà giáo sư đang giảng dạy ở nhà. Giáo sư đã 82 tuổi rồi vậy mà vẫn minh mẫn và da dẻ rất hồng hào.
Lúc về, lại thấy một bà cụ lưng còng rạp, đi trái đường và xách một làn đầy toàn hoa quả. Mình gọi cụ đi sang bên phải rồi xách hộ cụ làn đó về tận nhà. Không biết con cháu của cụ đâu mà để cụ một mình đi ra ngoài mua đồ và xách nặng. Cụ mời mình ở lại chơi và ăn cơm nhưng mình phải về ngay lúc đó.
Hôm nay là ngày mùng một âm lịch mà mình gặp bao chuyện đáng nhớ!

Thứ Ba, 2 tháng 11, 2010

Không thể!

Đi bên anh mà sao em lại không tập trung, anh nói, anh chỉ trỏ mà sao em lại hờ hững? Em xin lỗi nhé! Em không biết nữa! Trước khi gặp anh, em đã tự nhủ phải vui vẻ, thật vui, thật hồ hởi để cảm ơn tình cảm anh dành cho em nhưng em không làm được! Em bâng quơ nói rằng đang nhớ người yêu đấy! Anh có nhận ra lúc đó là lời nói thật lòng của em không? Em nghĩ là có. Vì anh là người nhạy cảm mà. Em đã cố làm hài lòng anh và cố gắng làm anh vui, có lẽ em đã vui thật sự anh ạ vì cứ nghĩ đến anh đã mấy lần hẹn em, rồi em lại lỡ hẹn, rồi dăm lần em cáu bẳn với anh một cách vô lý mà anh vẫn nhường nhịn em! Em xúc động lắm!
Nhưng anh ơi, thật khó để em mở lòng với anh, đón nhận tình cảm của anh! Em biết chờ đợi là điều khó khăn vì em rất hiểu chờ đợi một người là như thế nào mà, nên em không muốn anh chờ đợi em đâu. Nhiều lần em đã bảo anh nên tìm một người con gái khác tốt hơn em, dịu dàng hơn em, nữ tính hơn em nhưng anh lại gạt đi! Đừng như thế anh ạ! Đừng vì em hơn nữa, em không muốn làm anh buồn, không muốn anh phải chịu sự vô lí hơn nữa!
Em chưa nói thẳng với anh rằng em đã có hình ảnh của riêng mình vì em biết anh hiểu và anh biết! Em không yêu anh, em không thể cố gắng yêu anh! Thời gian cũng không giúp được em anh ạ, vì em biết đi bên anh em không có cảm giác, em không ngại ngùng, không mơ ước...
Em xin lỗi!
Hi vọng một người bạn là anh!