Chào mừng bạn đến với blog của DuyênDuyên!!!

Thế giới rộng lớn vô cùng mà tôi và bạn thì lại nhỏ bé biết bao! Không gian mênh mông và thời gian là vĩnh cửu, làm thế nào để mình gặp nhau đây? Đôi khi những sợi dây vô hình lại là những sợi dây dẻo dai, tôi không hi vọng làm thay đổi điều gì to lớn, tôi chỉ muốn kéo gần khoảng cách và chậm dần thời gian để tôi hiểu chính mình, hiểu về bạn và hiểu về thế giới này nhiều hơn...

Tìm kiếm Blog này

Tôi thích....

  • Tôi thích...
  • Tôi thích đứng trước gương và tưởng tượng mình đang là một MC dẫn chương trình giải trí, hay mình là một diễn viên đang nhập vai cho một cảnh phim nào đó...
  • Tôi thích ngồi tỉ mẩn làm những chiếc vòng đeo tay đơn giản... và lại ngồi hàng giờ chỉ để nghĩ xem tặng nó cho ai... và cuối cùng là quyết định đeo vào cổ con mèo...*_^
  • Tôi thích đi bộ một mình... và có những hành động "kì lạ" ... và cười một mình..

Thứ Năm, 20 tháng 5, 2010

Ngày... tháng... năm...

Hôm nay là ngày đầu tiên mình sử dụng blog. Ngại thật, vì mình là thế hệ 9x và đang sống trong thời đại công nghệ thông tin mà lại " chậm chạp'' quá. Biết làm sao được, đôi khi mình cứ cố chấp như thế đấy. Cứ dấu tất cả mọi thứ cho riêng mình, cố gắng một mình xoay chuyển. Một người bạn có lần đã bức xúc mà nói rằng: làm bạn bè với mình chẳng để làm gì??? Thế có nực cười không? Nhưng càng nghĩ càng thấy có vẻ đúng. Tại mình không thích như thế, mình không thích than phiền với bạn bè. Chỉ khi mọi chuyện đã xong xuôi mình mới kể lại thôi.
Ngày còn bé mình đã là một bà cụ non. Mình suy nghĩ lớn trước tuổi và trông mặt mũi cũng chín chắn trước tuổi. Đôi lúc mình cũng muốn vô tư, hồn nhiên lắm nhưng chẳng thay đổi được là bao. Thế nên đi học mình toàn được "bề dưới" kính trọng gọi là chị. Mấy năm học cấp 3, trong lớp có " đại gia đình quí tộc", gồm 4 đứa con gái: một đứa là Thái tử Lam, một đứa là Công chúa (chiến binh Vy đỏ), một đứa là mama tổng quản và mình là hoàng hậu nương nương (tên thường gọi là Uhmamama)- thế mà có đứa không phải "con cái" nhà mình cũng gọi mình là Uh chứ. Đấy, cái gia đình ấy tồn tại suốt 3 năm cấp 3. Bốn đứa có một quyển nhật ký chung, có gì là viết trong đó: những lúc cãi nhau( chủ yếu là mình và Công chúa), những lúc vui vẻ, hay lúc cô chủ nhiệm quyết định tách 4 đứa bọn mình ra( vì 4 đứa ngồi cùng bàn và rất "đoàn kết ,tương trợ")... Bao nhiêu thứ con nít rồi nửa con nít nửa người lớn mà bây giờ nhớ lại thấy thật buồn cười, ngây ngô và đáng yêu. Hai đứa hay cãi nhau nhất nhóm là mình và Công chúa thì bây giờ lại là hai đứa thân nhất nhóm. Thật hay phải không??!!!
Mình lại miên man rùi. Chẳng biết bây giờ mọi người ra sao nữa? Đã lâu không gặp, mọi người còn nhớ tôi không?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét