Chào mừng bạn đến với blog của DuyênDuyên!!!

Thế giới rộng lớn vô cùng mà tôi và bạn thì lại nhỏ bé biết bao! Không gian mênh mông và thời gian là vĩnh cửu, làm thế nào để mình gặp nhau đây? Đôi khi những sợi dây vô hình lại là những sợi dây dẻo dai, tôi không hi vọng làm thay đổi điều gì to lớn, tôi chỉ muốn kéo gần khoảng cách và chậm dần thời gian để tôi hiểu chính mình, hiểu về bạn và hiểu về thế giới này nhiều hơn...

Tìm kiếm Blog này

Tôi thích....

  • Tôi thích...
  • Tôi thích đứng trước gương và tưởng tượng mình đang là một MC dẫn chương trình giải trí, hay mình là một diễn viên đang nhập vai cho một cảnh phim nào đó...
  • Tôi thích ngồi tỉ mẩn làm những chiếc vòng đeo tay đơn giản... và lại ngồi hàng giờ chỉ để nghĩ xem tặng nó cho ai... và cuối cùng là quyết định đeo vào cổ con mèo...*_^
  • Tôi thích đi bộ một mình... và có những hành động "kì lạ" ... và cười một mình..

Thứ Sáu, 21 tháng 5, 2010

Mưa kìa....


Chiều nay, trời chợt nổi cơn giông vậy mà phòng trọ của mình vẫn chẳng mát hơn được là mấy. Mưa cũng chỉ được vài tích tắc là lại tạnh. Sao nó lại đi qua nhanh thế nhỉ? Mình còn chưa thấy cái mát lạnh của mưa thấm vào từng tế bào mà. Mưa nhanh đến nỗi mà nước không thấm ướt được những chỗ tường nóng khô.
Mưa ở quê là thế nào nhỉ? Là những chiếc lá xanh mướt và lóng lánh, là mấy con vịt lặn ngụp và kêu quạc quạc ầm ầm bên nhà mình, là con mèo nhảy nhót lung tung, chốc chốc mình lại túm lấy nó mà quẳng ra ngoài trời mưa cho cu cậu hớt hải chạy vào và lại liếm liếm, là mẹ lại rũ tóc ra và bảo mình nhổ tóc bạc hay là những người vừa chạy mưa vừa tíu tít gọi nhau... Thích thật đấy!
Mình chỉ thích mưa rào thôi! Nó lúc nào cũng đem đến sự bất ngờ. Mình thích những giọt nước to, đua nhau rơi xuống, thật mạnh mẽ và dứt khoát, vui tươi như vũ khúc... Nó đến và mình cảm nhận được ngay sự ồn ào và náo nhiệt. Nó nóng lạnh cũng rõ ràng. Còn mưa mùa xuân thì nhẹ nhàng và tĩnh lặng; nó lúc nào cũng khiến mình cảm thấy buồn buồn, nhất là mình không thích quần áo mùa đông của mình ẩm mốc, đi lại cũng bất tiện nữa...
Đôi lúc mình cũng vô cảm với mưa lắm! Dù là mưa mùa hạ đi chăng nữa! Mình còn thấy thật xuẩn ngốc khi ước ao này nọ như nô đùa hay ước ao được đi cùng ai đó dưới trời mưa... Có lẽ lúc đó lòng mình thực sự quá khô cằn mà những cơn mưa chợt đến không thể thấm ướt được...

Thứ Năm, 20 tháng 5, 2010

Ngày... tháng... năm...

Hôm nay là ngày đầu tiên mình sử dụng blog. Ngại thật, vì mình là thế hệ 9x và đang sống trong thời đại công nghệ thông tin mà lại " chậm chạp'' quá. Biết làm sao được, đôi khi mình cứ cố chấp như thế đấy. Cứ dấu tất cả mọi thứ cho riêng mình, cố gắng một mình xoay chuyển. Một người bạn có lần đã bức xúc mà nói rằng: làm bạn bè với mình chẳng để làm gì??? Thế có nực cười không? Nhưng càng nghĩ càng thấy có vẻ đúng. Tại mình không thích như thế, mình không thích than phiền với bạn bè. Chỉ khi mọi chuyện đã xong xuôi mình mới kể lại thôi.
Ngày còn bé mình đã là một bà cụ non. Mình suy nghĩ lớn trước tuổi và trông mặt mũi cũng chín chắn trước tuổi. Đôi lúc mình cũng muốn vô tư, hồn nhiên lắm nhưng chẳng thay đổi được là bao. Thế nên đi học mình toàn được "bề dưới" kính trọng gọi là chị. Mấy năm học cấp 3, trong lớp có " đại gia đình quí tộc", gồm 4 đứa con gái: một đứa là Thái tử Lam, một đứa là Công chúa (chiến binh Vy đỏ), một đứa là mama tổng quản và mình là hoàng hậu nương nương (tên thường gọi là Uhmamama)- thế mà có đứa không phải "con cái" nhà mình cũng gọi mình là Uh chứ. Đấy, cái gia đình ấy tồn tại suốt 3 năm cấp 3. Bốn đứa có một quyển nhật ký chung, có gì là viết trong đó: những lúc cãi nhau( chủ yếu là mình và Công chúa), những lúc vui vẻ, hay lúc cô chủ nhiệm quyết định tách 4 đứa bọn mình ra( vì 4 đứa ngồi cùng bàn và rất "đoàn kết ,tương trợ")... Bao nhiêu thứ con nít rồi nửa con nít nửa người lớn mà bây giờ nhớ lại thấy thật buồn cười, ngây ngô và đáng yêu. Hai đứa hay cãi nhau nhất nhóm là mình và Công chúa thì bây giờ lại là hai đứa thân nhất nhóm. Thật hay phải không??!!!
Mình lại miên man rùi. Chẳng biết bây giờ mọi người ra sao nữa? Đã lâu không gặp, mọi người còn nhớ tôi không?


Sống trọn vẹn từng ngày


...Bạn hãy tưởng tượng cuộc đời như một trò chơi tung hứng. Trong tay bạn có 5 quả bóng mang tên là: công việc, gia đình, sức khỏe, bạn bè và tinh thần. Bạn đang tung chúng lên không trung. Bạn sẽ hiểu ngay rằng công việc là quả bóng cao su. Vì khi bạn làm rơi nó xuống đất, nó sẽ nảy lên lại. Nhưng bốn quả còn lại là những quả bóng bằng thủy tinh. Nếu bạn lỡ tay đánh rơi một quả , nó sẽ bị trầy xước, có tì vết, bị hư hỏng hoặc thậm chí bị vỡ nát mà không thể sữa chữa được. Chúng không bao giờ trở lại như cũ. Bạn phải hiểu điều đó và cố gắng giữ cho được sự quân bình trong cuộc sống của bạn. Bạn làm thế nào đây? Bạn đừng hạ thấp giá trị của mình bằng cách so sánh mình với người khác. Đó là vì mỗi chúng ta là những con người hoàn toàn khác nhau, chúng ta là những cá nhân đặc biệt. Bạn chớ đặt mục tiêu của bạn vào những gì mà nhười khác cho là quan trọng. Chỉ có bạn là người biết rõ điều gì tốt nhất cho chính mình. Bạn chớ nên thờ ơ với những gì gần gũi với trái tim của bạn. Bạn hãy nắm chắc như thể chúng là những phần trong cuộc sống của bạn. Bởi vì nếu không có chúng, cuộc sống của bạn sẽ mất đi ý nghĩa. Bạn chớ để cuộc sống trôi qua kẽ tay vì bạn cứ đắm mình trong quá khứ hoặc ảo tưởng về tương lai. Chỉ bằng cách sống cuộc đời mình trong từng khoảng khắc của nó, bạn sẽ sống chọn vẹn từng ngày của đời mình...