Chào mừng bạn đến với blog của DuyênDuyên!!!

Thế giới rộng lớn vô cùng mà tôi và bạn thì lại nhỏ bé biết bao! Không gian mênh mông và thời gian là vĩnh cửu, làm thế nào để mình gặp nhau đây? Đôi khi những sợi dây vô hình lại là những sợi dây dẻo dai, tôi không hi vọng làm thay đổi điều gì to lớn, tôi chỉ muốn kéo gần khoảng cách và chậm dần thời gian để tôi hiểu chính mình, hiểu về bạn và hiểu về thế giới này nhiều hơn...

Tìm kiếm Blog này

Tôi thích....

  • Tôi thích...
  • Tôi thích đứng trước gương và tưởng tượng mình đang là một MC dẫn chương trình giải trí, hay mình là một diễn viên đang nhập vai cho một cảnh phim nào đó...
  • Tôi thích ngồi tỉ mẩn làm những chiếc vòng đeo tay đơn giản... và lại ngồi hàng giờ chỉ để nghĩ xem tặng nó cho ai... và cuối cùng là quyết định đeo vào cổ con mèo...*_^
  • Tôi thích đi bộ một mình... và có những hành động "kì lạ" ... và cười một mình..

Thứ Tư, 26 tháng 9, 2012

For Wild Wind


“Có một ngày đường phố chỉ một chiều
Em không phải ngược đường để yêu anh như thuở trước
Gió sẽ không quất vào mặt người những lằn roi đau buốt
Mà khe khẽ thì thầm những bản tình ca!

Có một ngày
Ngày ấy sẽ không xa
Em không ngược phố giờ tan tầm
Che mình râm bóng nắng
Không ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Kể cho anh nghe điều thì thầm những ước mơ xanh!

Em sẽ không như cô bé năm nào đã ngược nắng yêu anh
Mà sẽ nói cùng anh rất nhiều khi phố chỉ một chiều
Mùa rụng lá...
Để rồi tựa vào vai anh yên ả
Đêm sẽ không buồn
Nghe em kể chuyện ngày qua!

Có một ngày
Ngày đó sẽ không xa
Phố xá rộng thênh thang
Anh nắm chặt tay em một chiều trên phố
Nhắc lại chuyện ngày xưa, thời của người đông và bụi đỏ
Có một người nông nổi ngược thời gian!”

Câu chuyện về dải ruy-băng vàng



Câu chuyện về dải ruy-băng vàng

Nước Mỹ. năm 1972. Tại một tỉnh vùng núi xa xôi, trong một thị trấn nhỏ cô danh có một chàng trai bị kết án tù. Cảnh sát đã chứng minh được rằng anh phạm tội và 3 năm là một thời gian vừa đủ để anh sửa chữa lại mọi chuyện. Nhưng Mary - người vợ sắp cưới của chàng trai thi không thể tin điều đó. Ngày mở phiên toà, mặc cho chàng trai không ngừng quay về phía sau tìm kiếm thì cô vẫn vắng mặt.

Trước khi lên chiếc xe dành cho các tù nhân, chàng trai nhờ chuyển cho Mary một lá thư rồi bước đi ngay. Anh không kịp nhìn thấy cô đang đứng khuất phía sau, vừa khóc vừa nắm chặt tờ giấy với những dòng ngắn ngủi:

"Anh biết rằng anh không xứng đáng với tình yêu của em. Anh cũng không dám hy vọng em sẽ còn yêu anh sau những chuyện này. Nhưng nếu em tha thứ cho anh thì hãy buộc một dải ruy băng vàng lên cây sồi già duy nhất ở quảng trường của thị trấn vào ngày anh trở về. Và nếu không nhìn thấy dải ruy băng, anh sẽ ra đi mãi mãi và không bao giờ quấy rầy em nữa."

Trong suốt ba năm ngồi tù, dù cho chàng trai có mong mỏi tin tức của Mary đến đâu thì cô vẫn bặt vô âm tín. Năm đấu tiên, anh tự nhủ rằng có lẽ cô vẫn chưa thể quen được với việc chồng sắp cưới của mình là một người phạm tội.

Năm thứ hai, chàng trai nhờ người hỏi han tin tức và chỉ nghe phong phanh rằng cô ấy đã đi xa, xa lắm và chẳng biết khi nảo mới quay trở về.

Đến những tháng cuối trong tù, anh đã không còn nuôi nấng chút hi vọng gì về những dải ruy băng vàng nữa. Nhớ về cô gái anh yêu lại càng không. Đến ngày ra tù, chàng trai quyết định nhảy lên xe buýt đi thẳng ra thành phố chứ không ngang qua quảng trường như anh đã hẹn.

Nhưng rồi một chuyến, hai chuyến xe đã dừng lại rồi chạy tiếp mà chàng trai vẫn chần chừ không leo lên. Mãi tới khi chuyến cuối cùng đã chạy qua, anh mới lầm lũi đi bộ tới quảng trường. Lý trí bảo anh hãy đi theo hướng ngược lại, nhưng tình yêu trong anh thì vẫn bắt anh hướng về phía trước. Rồi 30 phút sau, người trong thị trấn ngạc nhiên thấy một chàng trai khóc nức nở dưới tán sồi vàng rực bởi hàng trăm dải ruy băng...



She Wore a Yellow Ribbon
Artist: Mitch Miller

'Round her neck she wears a yeller ribbon,
She wears it in winter and the summer so they say,
If you ask her "Why the decoration?"
She'll say "It's fur my lover who is fur, fur away.

Around her hair she wore a yellow ribbon
She wore it in the springtime
In the merry month of May
And if you ask her why the heck she wore it
She wore it for her soldier who was far far away

Far away, far away
She wore it for her soldier
Who was far, far away

Around the block she pushed a baby carriage
She pushed it in the springtime
In the Merry month of May
And if you ask her why the heck she pushed it
She pushed it for her soldier who was far far away

Far away, far away
She pushed it for her soldier
Who was far, far away

Behind the door her daddy kept a shotgun
He kept it in the springtime
In the merry month of May
And if you ask him why the heck he kept it
He kept it for her soldier who was far far away

Far away, far away
He kept it for her soldier
Who was far, far away

On the grave she laid the pretty flowers
She laid them in the springtime
In the merry month of May
And if you asked her why the heck she laid them
She laid them for her soldier who was far far away

Far away, far away
He kept it for her soldier
Who was far, far away

............

Anh có nhớ Hà Nội của em?
Hôm nay gió mùa về lạnh quá
Những con đường buồn, lá xô nhau ngã
Bước chân em, có ai đợi, ai chờ?
Hà Nội nôn nao, Hà Nội gió mùa
Se sắt lắm, lòng em chiều thật vắng

Giá mà trên Hồ Gươm có nắng
Mắt em nhìn sẽ đỡ chông chênh
Em nhớ anh, nhớ đến bần thần
Nhớ giọng anh, tiếng cười anh thật ấm
Nhớ những lời yêu anh gửi cùng vô tận
Bài thơ đầu ngọng nghịu của anh...
Biết rằng sang thu, lá phải rời cành
Sau hội ngộ, lời chia ly phải nói
Nhưng có bao giờ anh tự hỏi
Có bao giờ anh nhớ Hà Nội - em?

Những điều tôi đã học được

Những điều tôi đã học được

Cuộc sống đã dạy tôi rất nhiều điều vô giá !

Tôi đã được học rằng:để xây dựng lòng tin phải mất đến hàng năm, nhưng chỉ cần vài giây để hủy hoại nó

Tôi đã được học rằng:cho dù bạn quan tâm nhiều đến đâu, có những người sẽ không đáp lại sự quan tâm đó

Tôi đã được học rằng:bạn không thể làm mọi người yêu bạn. Tất cả những điều mà bạn có thể làm là trở thành một người mà người khác có thể yêu được, phần còn lại là tùy thuộc vào người kia

Tôi đã được học rằng:đừng bao giờ đếm những thứ bạn có được trong cuộc sống, mà hãy đếm bạn có được bao nhiêu người bạn trong cuộc sống

Tôi đã được học rằng đôi lúc trong cuộc sống mình có thể làm những điều khiến mình phải đau khổ suốt cả cuộc đời

Tôi đã được học rằng:hãy nói lời tạm biệt ngọt ngào với ai đó, bởi đó có thể là lần cuối cùng bạn gặp họ

Tôi đã được học rằng:nếu bạn không kiểm soát thái độ của mình, thì nó sẽ điều khiển bạn

Tôi đã được học rằng:một mối quan hệ lúc đầu có mặn nồng đến đâu, thì cũng sẽ nhạt dần và luôn có một thứ gì đó lấp vào khoảng trống

Tôi đã được học rằng:hãy luôn học cách tha thứ

Tôi đã được học rằng:thỉnh thoảng bạn có quyền được giận dữ, nhưng điều đó không có nghĩa là bạn có quyền được độc ác

Tôi đã được học rằng:tình bạn thật sự sẽ vẫn tiếp tục phát triển, bất chấp khoảng cách. Tình yêu thật sự cũng như vậy

Tôi đã được học rằng:đừng bao giờ nói với một đứa trẻ rằng ước mơ của chúng là không có thực, đó sẽ là một bi kịch

Tôi đã được học rằng:một người bạn thân vô tình làm bạn tổn thương, thì hãy biết cách tha thứ cho họ

Tôi đã được học rằng:biết cách tha thứ cho người khác thôi chưa đủ, phải biết cách tha thứ cho bản thân mình

Tôi đã được học rằng:có rất nhiều cách để mọi người yêu thương nhau

Tôi đã được học rằng:cuộc sống của bạn có thể thay đổi trong vài giờ bởi một người nào đó mà bạn không hề quen biết

Tôi đã được học rằng:những người bạn quan tâm nhất trong cuộc sống, một ngày nào đó cũng có thể bỏ bạn mà đi

Chủ Nhật, 2 tháng 9, 2012

Dã Phong, gió có nghe thấy em nói gì không?

Mình biết mình đã sai khi xâm phạm những thứ riêng tư của anh nhưng quả thật lúc biết những điều đó đầu óc mình như một mớ hỗn độn. Mình đã khóc ngay lúc ấy. Tủi thân...
Mình phải làm gì? Mình có thể làm gì? Một nửa thì bảo mình hãy thẳng thắn, một nửa bảo mình phải lạc quan. Anh đã nói mình phải tin anh nhưng tin như thế nào đây khi những thứ mình nhìn thấy đã phản bội lại điều anh nói?
Đầu óc như mụ đi? Chẳng lẽ gió vẫn là gió, không thể nắm bắt được hay sao? Nếu đã vì mình mà ở lại thì sao còn nghĩ đến nơi nào? Mình suy nghĩ rất nhiều nhưng lại không thể diễn tả những thứ đó thành ngôn từ, cũng không thể bùng phát thành cơn giận dữ. Điều mình có thể làm là khóc và cảm thương chính mình.
Mình yêu anh chân thành đến vậy nhưng anh lại làm cho mình cảm thấy bị tổn thương đến vậy?
Gió có thật sự yêu em? Có thật sự cần em, và ở bên em? Hay gió mãi là gió thôi, hoang dại, tùy chốn phong lưu?