
Mùa đông thứ hai! Mùa đông năm ngoái với em bình lặng và vui vẻ, còn mùa đông năm nay vừa mới đến mà sao em đã thấy nó dài và lạnh thế!
Mùa đông thứ hai! Em vẫn một mình trên những con đường đi và về. Nhiều khi không có cảm giác chạnh lòng khi nhìn thấy từng cặp, từng đôi ngồi sát nhau, vòng tay nhau mà chỉ thấy con đường em đi sao xa vợi quá.
Mùa đông thứ hai! Đi học về qua mấy quán nhậu thấy trời đông mà vẫn chẳng thưa người hơn chút nào, vẫn những khuôn mặt, những câu chuyện, những cái cụng ly và những làn khói nghi ngút.
Mùa đông thứ hai! Mùa đông ở bên đó có lạnh và buồn không anh? Thấy tuyết rơi anh có chạnh lòng? Mùa đông ở đâu chẳng lạnh- anh nói vậy nhưng em biết với người xa quê thì mùa đông xứ người là mùa đông lạnh nhất! Cho dù có cứng cỏi, mạnh mẽ như thế nào thì cũng có lúc anh nhìn tuyết và suy nghĩ mênh mông?
Mùa đông thứ hai! Anh đã quên người xưa hay vẫn nhớ đến ấm áp của mùa đông năm ấy? Còn cái ấm áp của những mùa đông năm sau, nơi sẽ sưởi ấm anh những mùa đông còn lại, có khi nào anh nghĩ đến hay chưa?
Mùa đông thứ hai! Trong những giấc mơ em đã thôi không mộng mị, không giật mình và không cười tủm tỉm nhưng những hình ảnh xưa vẫn còn đeo đuổi, lẩn khuất đâu đó mà chỉ cần chạm nhẹ là xuất hiện! Dù mình chưa có mùa đông nào bên nhau nhưng nó làm em cảm thấy ấm lòng hơn rất nhiều.
Mùa đông thứ hai rồi mùa đông thứ ba và những mùa đông sau là những ngày em có anh, sẽ không một mình trên đường phố, sẽ không co ro trốn biệt trong chăn, sẽ không suýt xoa mỗi khi gió lạnh tràn về.
Mùa đông thứ hai! Trong lòng vẫn tự nhủ thầm, sẽ chờ để có nhau!
Gửi muôn vàn ấm áp đến anh!
