Đã một năm trôi qua và mọi thứ diễn ra thật nhanh. Bằng giờ năm ngoái mình vẫn còn đang tìm kiếm những chùm phượng vĩ nhưng chẳng thấy ở đâu có vì những cơn gió lạnh đã kéo dài đến tận tháng 5, nhưng ở một góc trường vẫn có mấy cây bằng lăng nở tím ngát. Mấy cây bằng lăng đó xanh tốt lắm, chúng nở rất nhiều hoa nhưng những cánh hoa thì lại mong manh dễ nát. Mình rất sợ những thứ mong manh như thế! Lúc đó mình sắp rời xa trường, mình đã trông chờ cái ngày đó, mình ôm một giấc mộng về cuộc sống sinh viên vui vẻ và thoải mái, về một cuộc sống tự lập và khác biệt. Dù mình không khóc, không cảm thấy lưu luyến gì nhưng mình vẫn muốn được nhìn thấy hoa phượng trong mùa chia tay đó.
Sáng nay, khi nói chuyện với chị về quãng đời học sinh cấp 3 và thời sinh viên, mình chợt thấy mình đã mất đi một thứ gì đó quí giá. Trong lần chia tay đó mình đã không cảm thấy nhớ nhung gì nhưng những lúc như thế này đây mình lại nhớ về nó. Sao mình lại nhớ thế, nhớ đến da diết và buồn lòng. Chỉ có thời học sinh áo trắng là vui, là vô tư và hồn nhiên, cũng chỉ có thời gian đó mới có những kỷ niệm đáng nhớ: là những buổi học ôn thi ăn vụng dưa chuột, là những lần hò hét chạy quanh lớp học, là những buổi xếp hàng trước cánh cổng trường vì đi học muộn mà có lần may mắn thì được vào, lần nào may mắn hơn thì được đi về ngủ tiếp... nhiều lắm mà nhớ nhất là một lớp con gái nghịch như quỷ mà cũng rất biết nịnh nọt. Thầy giáo nào trẻ mà dậy lớp mình thì chỉ biết ngồi cười thôi, vì toàn có những con người trông thì rất sáng sửa nhưng lại rất cứng đầu. Nhớ nhất là thầy thể dục, thầy dậy thay thôi nên cả lớp càng quậy hơn, trêu thầy đến đỏ cả mặt và cứ thế để cho lớp chơi mà không dạy gì nữa.
Vậy là một thế hệ nữa đã hòa vào bước đường của tương lai, một mùa phượng nở và rồi lại tàn, không biết các em có những cảm xúc như mình ngày đó không nhưng mình chỉ muốn những người bước sau hãy sống thật vui vẻ, thật hồn nhiên và vô tư. Mình không dám mơ ước nhiều vì biết thời gian chẳng bao giờ quay trở lại, chỉ có thể bước tiếp mà thôi và cố gắng giữ gìn một khoảng lặng, một góc trời... của riêng mình.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét