Chào mừng bạn đến với blog của DuyênDuyên!!!

Thế giới rộng lớn vô cùng mà tôi và bạn thì lại nhỏ bé biết bao! Không gian mênh mông và thời gian là vĩnh cửu, làm thế nào để mình gặp nhau đây? Đôi khi những sợi dây vô hình lại là những sợi dây dẻo dai, tôi không hi vọng làm thay đổi điều gì to lớn, tôi chỉ muốn kéo gần khoảng cách và chậm dần thời gian để tôi hiểu chính mình, hiểu về bạn và hiểu về thế giới này nhiều hơn...

Tìm kiếm Blog này

Tôi thích....

  • Tôi thích...
  • Tôi thích đứng trước gương và tưởng tượng mình đang là một MC dẫn chương trình giải trí, hay mình là một diễn viên đang nhập vai cho một cảnh phim nào đó...
  • Tôi thích ngồi tỉ mẩn làm những chiếc vòng đeo tay đơn giản... và lại ngồi hàng giờ chỉ để nghĩ xem tặng nó cho ai... và cuối cùng là quyết định đeo vào cổ con mèo...*_^
  • Tôi thích đi bộ một mình... và có những hành động "kì lạ" ... và cười một mình..

Thứ Ba, 8 tháng 6, 2010

Mẹ


Đột nhiên mình thấy nhớ mẹ. Không biết lúc này mẹ đang làm gì nữa, chắc mẹ lại loanh quanh ở vườn rồi vì có bao giờ mẹ chịu ngồi yên một chỗ đâu. Mình cũng sắp về nhà rồi mà nhưng càng sắp được về nhà thì mình càng có những cảm xúc kì lạ. Mình cũng không thể gọi rõ nó là cảm xúc gì nhưng mình thấy rõ nét nhất là nhớ nhà và thương bố mẹ. Trong hai đứa con thì mình là người mà bố mẹ lo lắng cho nhất vì mình khá cứng đầu và nghịch ngợm. Còn chị mình thì hiền hơn và ngoan hơn mình nhiều lắm. Chị là niềm tự hào của bố mẹ. Bây giờ, chị đã đi lấy chồng rồi, ở tuổi đó cũng là hơi sớm nhưng điều quan trọng là cuộc sống gia đình nhà chồng chị khá phức tạp và chị cũng đã cố gắng nhiều cho cuộc sống đó được hạnh phúc. Mấy hôm trước, hai anh chị đã có mâu thuẫn và trong lúc lúng túng chị đã gọi điện về nhà. Chắc hẳn đêm đó bố mẹ lại không ngủ được rồi. Từ khi chị yêu anh ấy và từ khi về nhà anh ấy làm dâu bố mẹ đã biết rằng đứa con gái lớn của bố mẹ lại phải chịu vất vả rồi. Bố chưa lúc nào thôi lo lắng cho chị, nhắc đến chị là bố lại lo cho cuộc sống mà chị phải cáng đáng, gia đình nhà chồng mà chị phải lo toan. Còn mẹ, mẹ là người đã nếm đủ đắng cay ở đời. Từ khi còn nhỏ, mẹ đã biết chăm sóc cho ba đứa em nhỏ để bà đi làm. Ông ngoại thì đi công tác suốt. Và ông cũng không ngờ người con gái lớn của ông ngoan hiền, học giỏi và được nhiều người để ý lại phải làm đủ mọi nghề để kiếm tiềm và nhịn nhục không biết bao nhiêu điều tiếng. Người ta vẫn bảo con gái nhâm dần là khổ lắm. Quả rất đúng! Nên điều tất nhiên là mẹ không muốn đứa con gái lớn lại giống mẹ. Mẹ ạ, mẹ đã nuôi dưỡng và giáo dục chúng con bằng tất cả tình thương và sự nghiêm khắc, thế nên mẹ đừng suy nghĩ gì nhiều. Chúng con không muốn mẹ phải phiền lòng. Bố mẹ không còn ở tuổi lo lắng cho con cái nữa rồi, bố mẹ hãy giữ gìn sức khỏe và sống thật vui vẻ. Mẹ là người phúc hậu nên con tin là chúng con sẽ luôn hạnh phúc và bình yên. Bố cũng không còn khỏe mạnh như trước nên bố cũng đừng nóng nảy nhé. Con sắp về nhà rồi. Bố có nhớ con gái đã nói gì không bố, con sẽ không như chị đâu, nhất định con sẽ ở nhà thật lâu với bố mẹ, con sẽ ở nhà thật lâu với thầy, thầy nhé!

Thứ Bảy, 5 tháng 6, 2010

Nhớ...


Đã một năm trôi qua và mọi thứ diễn ra thật nhanh. Bằng giờ năm ngoái mình vẫn còn đang tìm kiếm những chùm phượng vĩ nhưng chẳng thấy ở đâu có vì những cơn gió lạnh đã kéo dài đến tận tháng 5, nhưng ở một góc trường vẫn có mấy cây bằng lăng nở tím ngát. Mấy cây bằng lăng đó xanh tốt lắm, chúng nở rất nhiều hoa nhưng những cánh hoa thì lại mong manh dễ nát. Mình rất sợ những thứ mong manh như thế! Lúc đó mình sắp rời xa trường, mình đã trông chờ cái ngày đó, mình ôm một giấc mộng về cuộc sống sinh viên vui vẻ và thoải mái, về một cuộc sống tự lập và khác biệt. Dù mình không khóc, không cảm thấy lưu luyến gì nhưng mình vẫn muốn được nhìn thấy hoa phượng trong mùa chia tay đó.
Sáng nay, khi nói chuyện với chị về quãng đời học sinh cấp 3 và thời sinh viên, mình chợt thấy mình đã mất đi một thứ gì đó quí giá. Trong lần chia tay đó mình đã không cảm thấy nhớ nhung gì nhưng những lúc như thế này đây mình lại nhớ về nó. Sao mình lại nhớ thế, nhớ đến da diết và buồn lòng. Chỉ có thời học sinh áo trắng là vui, là vô tư và hồn nhiên, cũng chỉ có thời gian đó mới có những kỷ niệm đáng nhớ: là những buổi học ôn thi ăn vụng dưa chuột, là những lần hò hét chạy quanh lớp học, là những buổi xếp hàng trước cánh cổng trường vì đi học muộn mà có lần may mắn thì được vào, lần nào may mắn hơn thì được đi về ngủ tiếp... nhiều lắm mà nhớ nhất là một lớp con gái nghịch như quỷ mà cũng rất biết nịnh nọt. Thầy giáo nào trẻ mà dậy lớp mình thì chỉ biết ngồi cười thôi, vì toàn có những con người trông thì rất sáng sửa nhưng lại rất cứng đầu. Nhớ nhất là thầy thể dục, thầy dậy thay thôi nên cả lớp càng quậy hơn, trêu thầy đến đỏ cả mặt và cứ thế để cho lớp chơi mà không dạy gì nữa.
Vậy là một thế hệ nữa đã hòa vào bước đường của tương lai, một mùa phượng nở và rồi lại tàn, không biết các em có những cảm xúc như mình ngày đó không nhưng mình chỉ muốn những người bước sau hãy sống thật vui vẻ, thật hồn nhiên và vô tư. Mình không dám mơ ước nhiều vì biết thời gian chẳng bao giờ quay trở lại, chỉ có thể bước tiếp mà thôi và cố gắng giữ gìn một khoảng lặng, một góc trời... của riêng mình.

Thứ Ba, 1 tháng 6, 2010

Vô đề


Hừm. Nóng quá, nóng thật đấy! Ngày trước mình chỉ thích nhanh nhanh đến mùa hè thui nhưng bây giờ mới thấy mình không thể chịu được với cái nóng cháy da cháy thịt. Uhm lâu rùi không đăng bài, mình đang trong dịp thi, cũng mệt thật. Nhưng mình sắp được nghỉ hè rùi, mình thấy nhớ con mèo nhà mình quá. Mặc dù ở nhà mình là hắc tinh của nó. Có lần mình đang thái thịt nó mon men vào mình chộp lấy nó xoa mỡ lên mồm mép ku cậu. Hj, mình học từ bố mình ra cái trò nghịch đó. Và thế là nó cứ ngồi im một chỗ liếm liếm quanh mép, thật khổ, trông rất thú vị. Bây giờ nó to lắm rùi, về nhà cứ nhìn thấy mình là chạy không biết giời đất là gì nữa. Thế nên mình mãi mới lừa được nó và lại tha hồ hành xử.
Bây giờ ở nhà đang mất điện nhưng vẫn mát hơn ở đây, mình muốn được về nhà quá!