Chào mừng bạn đến với blog của DuyênDuyên!!!

Thế giới rộng lớn vô cùng mà tôi và bạn thì lại nhỏ bé biết bao! Không gian mênh mông và thời gian là vĩnh cửu, làm thế nào để mình gặp nhau đây? Đôi khi những sợi dây vô hình lại là những sợi dây dẻo dai, tôi không hi vọng làm thay đổi điều gì to lớn, tôi chỉ muốn kéo gần khoảng cách và chậm dần thời gian để tôi hiểu chính mình, hiểu về bạn và hiểu về thế giới này nhiều hơn...

Tìm kiếm Blog này

Tôi thích....

  • Tôi thích...
  • Tôi thích đứng trước gương và tưởng tượng mình đang là một MC dẫn chương trình giải trí, hay mình là một diễn viên đang nhập vai cho một cảnh phim nào đó...
  • Tôi thích ngồi tỉ mẩn làm những chiếc vòng đeo tay đơn giản... và lại ngồi hàng giờ chỉ để nghĩ xem tặng nó cho ai... và cuối cùng là quyết định đeo vào cổ con mèo...*_^
  • Tôi thích đi bộ một mình... và có những hành động "kì lạ" ... và cười một mình..

Thứ Tư, 26 tháng 9, 2012

For Wild Wind


“Có một ngày đường phố chỉ một chiều
Em không phải ngược đường để yêu anh như thuở trước
Gió sẽ không quất vào mặt người những lằn roi đau buốt
Mà khe khẽ thì thầm những bản tình ca!

Có một ngày
Ngày ấy sẽ không xa
Em không ngược phố giờ tan tầm
Che mình râm bóng nắng
Không ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Kể cho anh nghe điều thì thầm những ước mơ xanh!

Em sẽ không như cô bé năm nào đã ngược nắng yêu anh
Mà sẽ nói cùng anh rất nhiều khi phố chỉ một chiều
Mùa rụng lá...
Để rồi tựa vào vai anh yên ả
Đêm sẽ không buồn
Nghe em kể chuyện ngày qua!

Có một ngày
Ngày đó sẽ không xa
Phố xá rộng thênh thang
Anh nắm chặt tay em một chiều trên phố
Nhắc lại chuyện ngày xưa, thời của người đông và bụi đỏ
Có một người nông nổi ngược thời gian!”

Câu chuyện về dải ruy-băng vàng



Câu chuyện về dải ruy-băng vàng

Nước Mỹ. năm 1972. Tại một tỉnh vùng núi xa xôi, trong một thị trấn nhỏ cô danh có một chàng trai bị kết án tù. Cảnh sát đã chứng minh được rằng anh phạm tội và 3 năm là một thời gian vừa đủ để anh sửa chữa lại mọi chuyện. Nhưng Mary - người vợ sắp cưới của chàng trai thi không thể tin điều đó. Ngày mở phiên toà, mặc cho chàng trai không ngừng quay về phía sau tìm kiếm thì cô vẫn vắng mặt.

Trước khi lên chiếc xe dành cho các tù nhân, chàng trai nhờ chuyển cho Mary một lá thư rồi bước đi ngay. Anh không kịp nhìn thấy cô đang đứng khuất phía sau, vừa khóc vừa nắm chặt tờ giấy với những dòng ngắn ngủi:

"Anh biết rằng anh không xứng đáng với tình yêu của em. Anh cũng không dám hy vọng em sẽ còn yêu anh sau những chuyện này. Nhưng nếu em tha thứ cho anh thì hãy buộc một dải ruy băng vàng lên cây sồi già duy nhất ở quảng trường của thị trấn vào ngày anh trở về. Và nếu không nhìn thấy dải ruy băng, anh sẽ ra đi mãi mãi và không bao giờ quấy rầy em nữa."

Trong suốt ba năm ngồi tù, dù cho chàng trai có mong mỏi tin tức của Mary đến đâu thì cô vẫn bặt vô âm tín. Năm đấu tiên, anh tự nhủ rằng có lẽ cô vẫn chưa thể quen được với việc chồng sắp cưới của mình là một người phạm tội.

Năm thứ hai, chàng trai nhờ người hỏi han tin tức và chỉ nghe phong phanh rằng cô ấy đã đi xa, xa lắm và chẳng biết khi nảo mới quay trở về.

Đến những tháng cuối trong tù, anh đã không còn nuôi nấng chút hi vọng gì về những dải ruy băng vàng nữa. Nhớ về cô gái anh yêu lại càng không. Đến ngày ra tù, chàng trai quyết định nhảy lên xe buýt đi thẳng ra thành phố chứ không ngang qua quảng trường như anh đã hẹn.

Nhưng rồi một chuyến, hai chuyến xe đã dừng lại rồi chạy tiếp mà chàng trai vẫn chần chừ không leo lên. Mãi tới khi chuyến cuối cùng đã chạy qua, anh mới lầm lũi đi bộ tới quảng trường. Lý trí bảo anh hãy đi theo hướng ngược lại, nhưng tình yêu trong anh thì vẫn bắt anh hướng về phía trước. Rồi 30 phút sau, người trong thị trấn ngạc nhiên thấy một chàng trai khóc nức nở dưới tán sồi vàng rực bởi hàng trăm dải ruy băng...



She Wore a Yellow Ribbon
Artist: Mitch Miller

'Round her neck she wears a yeller ribbon,
She wears it in winter and the summer so they say,
If you ask her "Why the decoration?"
She'll say "It's fur my lover who is fur, fur away.

Around her hair she wore a yellow ribbon
She wore it in the springtime
In the merry month of May
And if you ask her why the heck she wore it
She wore it for her soldier who was far far away

Far away, far away
She wore it for her soldier
Who was far, far away

Around the block she pushed a baby carriage
She pushed it in the springtime
In the Merry month of May
And if you ask her why the heck she pushed it
She pushed it for her soldier who was far far away

Far away, far away
She pushed it for her soldier
Who was far, far away

Behind the door her daddy kept a shotgun
He kept it in the springtime
In the merry month of May
And if you ask him why the heck he kept it
He kept it for her soldier who was far far away

Far away, far away
He kept it for her soldier
Who was far, far away

On the grave she laid the pretty flowers
She laid them in the springtime
In the merry month of May
And if you asked her why the heck she laid them
She laid them for her soldier who was far far away

Far away, far away
He kept it for her soldier
Who was far, far away

............

Anh có nhớ Hà Nội của em?
Hôm nay gió mùa về lạnh quá
Những con đường buồn, lá xô nhau ngã
Bước chân em, có ai đợi, ai chờ?
Hà Nội nôn nao, Hà Nội gió mùa
Se sắt lắm, lòng em chiều thật vắng

Giá mà trên Hồ Gươm có nắng
Mắt em nhìn sẽ đỡ chông chênh
Em nhớ anh, nhớ đến bần thần
Nhớ giọng anh, tiếng cười anh thật ấm
Nhớ những lời yêu anh gửi cùng vô tận
Bài thơ đầu ngọng nghịu của anh...
Biết rằng sang thu, lá phải rời cành
Sau hội ngộ, lời chia ly phải nói
Nhưng có bao giờ anh tự hỏi
Có bao giờ anh nhớ Hà Nội - em?

Những điều tôi đã học được

Những điều tôi đã học được

Cuộc sống đã dạy tôi rất nhiều điều vô giá !

Tôi đã được học rằng:để xây dựng lòng tin phải mất đến hàng năm, nhưng chỉ cần vài giây để hủy hoại nó

Tôi đã được học rằng:cho dù bạn quan tâm nhiều đến đâu, có những người sẽ không đáp lại sự quan tâm đó

Tôi đã được học rằng:bạn không thể làm mọi người yêu bạn. Tất cả những điều mà bạn có thể làm là trở thành một người mà người khác có thể yêu được, phần còn lại là tùy thuộc vào người kia

Tôi đã được học rằng:đừng bao giờ đếm những thứ bạn có được trong cuộc sống, mà hãy đếm bạn có được bao nhiêu người bạn trong cuộc sống

Tôi đã được học rằng đôi lúc trong cuộc sống mình có thể làm những điều khiến mình phải đau khổ suốt cả cuộc đời

Tôi đã được học rằng:hãy nói lời tạm biệt ngọt ngào với ai đó, bởi đó có thể là lần cuối cùng bạn gặp họ

Tôi đã được học rằng:nếu bạn không kiểm soát thái độ của mình, thì nó sẽ điều khiển bạn

Tôi đã được học rằng:một mối quan hệ lúc đầu có mặn nồng đến đâu, thì cũng sẽ nhạt dần và luôn có một thứ gì đó lấp vào khoảng trống

Tôi đã được học rằng:hãy luôn học cách tha thứ

Tôi đã được học rằng:thỉnh thoảng bạn có quyền được giận dữ, nhưng điều đó không có nghĩa là bạn có quyền được độc ác

Tôi đã được học rằng:tình bạn thật sự sẽ vẫn tiếp tục phát triển, bất chấp khoảng cách. Tình yêu thật sự cũng như vậy

Tôi đã được học rằng:đừng bao giờ nói với một đứa trẻ rằng ước mơ của chúng là không có thực, đó sẽ là một bi kịch

Tôi đã được học rằng:một người bạn thân vô tình làm bạn tổn thương, thì hãy biết cách tha thứ cho họ

Tôi đã được học rằng:biết cách tha thứ cho người khác thôi chưa đủ, phải biết cách tha thứ cho bản thân mình

Tôi đã được học rằng:có rất nhiều cách để mọi người yêu thương nhau

Tôi đã được học rằng:cuộc sống của bạn có thể thay đổi trong vài giờ bởi một người nào đó mà bạn không hề quen biết

Tôi đã được học rằng:những người bạn quan tâm nhất trong cuộc sống, một ngày nào đó cũng có thể bỏ bạn mà đi

Chủ Nhật, 2 tháng 9, 2012

Dã Phong, gió có nghe thấy em nói gì không?

Mình biết mình đã sai khi xâm phạm những thứ riêng tư của anh nhưng quả thật lúc biết những điều đó đầu óc mình như một mớ hỗn độn. Mình đã khóc ngay lúc ấy. Tủi thân...
Mình phải làm gì? Mình có thể làm gì? Một nửa thì bảo mình hãy thẳng thắn, một nửa bảo mình phải lạc quan. Anh đã nói mình phải tin anh nhưng tin như thế nào đây khi những thứ mình nhìn thấy đã phản bội lại điều anh nói?
Đầu óc như mụ đi? Chẳng lẽ gió vẫn là gió, không thể nắm bắt được hay sao? Nếu đã vì mình mà ở lại thì sao còn nghĩ đến nơi nào? Mình suy nghĩ rất nhiều nhưng lại không thể diễn tả những thứ đó thành ngôn từ, cũng không thể bùng phát thành cơn giận dữ. Điều mình có thể làm là khóc và cảm thương chính mình.
Mình yêu anh chân thành đến vậy nhưng anh lại làm cho mình cảm thấy bị tổn thương đến vậy?
Gió có thật sự yêu em? Có thật sự cần em, và ở bên em? Hay gió mãi là gió thôi, hoang dại, tùy chốn phong lưu?

Thứ Ba, 26 tháng 6, 2012

Một chữ tin, một chữ yêu và hai chữ duyên số

Chưa bao giờ có một cảm giác lạ như thế này! Mỗi thời gian qua lại cho mình một cảm xúc khác nhau, nó có thể làm mình buồn, làm mình cười cũng có thể làm mình bối rối, hoang mang. 
Vẫn còn nhớ rất rõ những giọt nước mắt tức tưởi rơi giữa dòng người đông đúc, chẳng lâu sau nụ cười lại nhanh đến trên môi, lí trí bình tĩnh và con tim lại được xoa dịu. Nhưng mình không thể không phủ nhận mình có cảm giác như tự vệ. Sau tất cả những điều đã xảy ra, niềm tin vẫn còn đó nhưng mình không đủ tự tin để đặt hết tình cảm vào câu trả lời của thời gian. Giống như khi đau rồi sẽ tự nhiên buông ấy. Cơ chế tự vệ của trái tim khiến cho mình không dám đạt cược với thần ái tình nữa. Sẽ như thế nào nếu sẽ là một lời xin lỗi và lại là những lí do? Mình liệu còn có thể khóc không? Có thể thực sự cười 1 lần nữa không? Liệu có thể thực sự yêu một ai đó khác không?
Dù sao cũng cảm ơn tình yêu này! Dẫu nó đem lại cho mình điều gì đi chăng nữa! Mẹ đã bảo: một tình yêu đẹp sẽ giúp cuộc sống của con thêm thú vị và giúp con trưởng thành hơn. Mình hiểu rằng tình yêu đẹp mà mẹ nói không phải nhất thiết là 2 người yêu nhau và đến được với nhau? Vì thực sự thì có mấy ai đến được với người mình yêu nhiều nhất và sâu đậm nhất. Nó chỉ đẹp khi nghĩ về nó người ta thấy trân trọng nó, cảm ơn nó đã cho ta nếm trải những dư vị đặc biệt của cảm xúc. 
Mình chẳng đủ lòng vị tha và cao thượng đến mức đôi không có chút gì đó thù hận, ghét bỏ, ghen tức. Mình không phủ nhận rằng mình cũng chỉ là người con gái bình thường như bao người khác. Khi thực sự cô đơn, khi thực sự trống vắng, mình vẫn thấy tủi thân và trách người, trách phận đấy thôi. Nhưng rất may mình đã tìm đến chân lí đạo Phật như cởi trói cho chính những suy nghĩ tiêu cực ấy. Cuộc đời mà, duyên kiếp, duyên số mấy ai trả lời được. Vì thế nên mới nói: có thể duy lí nhiều việc nhưng cũng phải duy tâm nhiều thứ. Số phận cho ta gặp nhau cũng có thể làm ta xa nhau. Trong gặp gỡ đã có mầm li biệt, trong hội ngộ đã báo hiệu chia li. Và vì thế, nếu như ta là định mệnh của nhau, mình sẽ chẳng chốn chạy được khỏi nó phải không?  
Mình cũng không còn hối tiếc một điều gì nữa. Khi người ta đã cố gắng hết sức thì cho dù kết quả có như thế nào, ở lại hay ra đi, thành công hay thất bại, nó không còn quá quan trọng nữa. Nếu thực sự không phải là định mệnh thì cũng mong rằng trên mỗi bước đường ta luôn nhớ rằng đã có những yêu thương đến và đi qua trong cuộc đời ta như thế nào và luôn luôn cố gắng sống thật tốt vì định mệnh thực sự đang chờ đợi ta ở phía trước. Còn nếu chúng ta được định sẵn là mảnh ghép còn thiếu của nhau thì mong rằng chúng ta luôn luôn biết quý trọng, nâng niu và giữ gìn nó để những ngày có nhau dù khó khăn, thử thách cũng bên nhau vượt qua tất cả những điều đó.  
P/S: dành tặng anh, người em mong chờ phía cuối con đường.

Chủ Nhật, 27 tháng 5, 2012

Thy


Thy ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, tựa lưng vào chiếc ghế nghe bài “soledad” quen thuộc- bài hát đầu tiên 2 người đã nghe cùng nhau. Bên ngoài gió xào xạc thổi những chiếc lá khô cuốn theo cùng những cuộc phiêu lưu mới. Bầu trời xam xám còn mây cuộn mờ ảo thu gọn trong tầm mắt của Thy. Đôi mắt ấy đã từ lâu không khóc, vì sao Thy không hiểu và cố tình không hiểu. Lẽ ra sẽ chẳng có gì để nói nếu Thy không một mình như thế, không nghe bài hát như thế và bầu trời không bạc xám cùng những chiếc lá ổi không cuộn tròn trong gió như thế. Thy lại nhớ anh...
Thy nhớ anh. Nhớ về mối tình sâu đậm và đặc biệt trong đời. Người ấy mà Thy biết không phải là người lắm mồm khi tán chuyện cùng với bạn bè, không phải là một taekwondo có hạng, cũng không phải là một người ga lăng chiều chuộng các bạn gái như một số bạn bè nhận xét. Người ấy của Thy là người thích đàn hơn thích những câu chuyện hài hước, những bản nhạc của người ấy là những bản ballad du dương và buồn buồn, là người dễ cười và dễ tắt luôn nụ cười ấy, là người hay trao cho Thy thanh kẹo sữa béo dâu mỗi khi gặp nhau nhưng thanh kẹo ấy bao giờ cũng thiếu một nửa số kẹo và chẳng bao giờ người ấy chịu cùng ăn với Thy số kẹo còn lại. Thy không yêu người ấy chỉ bởi những điều đó. Lí do Thy yêu,  ngày ấy với nhiều người có thể là ngu ngốc nhưng với Thy nó lại có ý nghĩa vô cùng. Thy rung động từ buổi chiều ấy, buổi chiều không có tiếng đàn và 2 đứa ngồi trên ban công nhà người ấy nghe bản “Soledad”. Người ấy kể cho Thy về người yêu cũ, người con gái mà cho đến tận bây giờ anh vẫn không thể quên. Một mối tình kéo dài 5 năm, với 3 năm đầu bên nhau hạnh phúc, 2 năm xa cách, ngờ vực và chia tay. Anh vẫn còn yêu người con gái ấy, vẫn chơi những bản nhạc người con gái ấy thích nghe, vẫn đi qua những nơi hai người đã từng đến và vẫn làm những điều mà trước kia anh hay dành cho cô ấy mà bây giờ người nhận những thứ đó là Thy. Ánh mắt anh xa xôi, giọng chầm chậm nhưng thi thoảng vẫn pha vài câu tếu táo như muốn phá vỡ sự im lặng của Thy. Nhưng Thy chẳng thể cười mà chỉ nhìn sâu vào đôi mắt đang muốn lẩn trốn của anh. Tiếng đàn của anh vẫn nồng nàn và trong suy nghĩ anh là ánh mắt, nụ cười người con gái ấy. Thanh kẹo anh cho Thy cũng là thói quen có khi yêu người con gái ấy, chỉ khác là thanh kẹo ấy nguyên vẹn và 2 người sẽ cùng nhau ăn hết thanh kẹo ấy.
Lòng Thy thấy cảm thương, rồi lại thấy tự ái. Sao anh lại có thể đối xử như thế với Thy? Nhưng rồi chính Thy lại yêu anh sau buổi chiều ấy. Và để rồi 2 năm hoài niệm đau đớn của anh với người con gái ấy là 2 năm Thy yêu, Thy cười, Thy khóc với anh. Thy làm tất cả vì anh, và yêu anh với tất cả những gì Thy có. Bạn bè bảo Thy dại, Thy biết Thy dại, dại vì yêu một người khi người ấy không thể quên được người yêu cũ. Dại vì những thứ Thi nhận được cũng chỉ là những thứ lẽ ra anh sẽ tặng cho người anh yêu. Nhưng tình yêu lúc nào cũng có cái lý của riêng nó. Cho dù lý trí dày vò, chất vấn Thy nhưng vẫn không thể làm Thy thôi yêu anh. Sau 2 năm ấy, anh vẫn thế, anh bảo anh không thể quên được người con gái ấy. Anh nói Thy hãy rời xa anh, hãy đi tìm một hạnh phúc thực sự của Thy. Từ hôm ấy Thy đã không khóc thêm lần nào nữa.
Thy biết trái tim anh đã dành trọn cho ai, và biết trái tim mình dành trọn cho ai. Thy biết trong khi Thy nhớ anh, anh nhớ ai. Và Thy cũng biết con đường Thy qua cùng nỗi nhớ, cũng là con đường nhớ của anh với ai.
.....................................................................
Lần đầu gặp người con gái ấy, anh đã có một cảm giác rất lạ. Một cảm giác vừa gần gũi vừa thân quen. Vì người con gái ấy giống người anh đã yêu và đang cồn cào vì nhớ nhung. Người con gái ấy lại yêu anh, yêu anh chân thành và sâu sắc cho dù anh thú nhận anh không thể quên người cũ khiến anh lúng lúng như người mang tội. Cô gái ấy chấp nhận ở bên anh trong hình bóng của người anh yêu mà không đòi hỏi nhận lại được gì. Anh biết rằng anh không thể cứ giữ mãi người con gái ấy bên mình. Vì như thế anh sẽ không thể quên được người anh đã yêu. Anh cần phải rời xa nơi này một thời gian để có thể trở về dành tặng người con gái của anh bản tình ca thực sự của 2 người. Đó sẽ là lần cuối cùng anh làm cô khóc. A tự hứa với lòng mình như thế.