Chào mừng bạn đến với blog của DuyênDuyên!!!

Thế giới rộng lớn vô cùng mà tôi và bạn thì lại nhỏ bé biết bao! Không gian mênh mông và thời gian là vĩnh cửu, làm thế nào để mình gặp nhau đây? Đôi khi những sợi dây vô hình lại là những sợi dây dẻo dai, tôi không hi vọng làm thay đổi điều gì to lớn, tôi chỉ muốn kéo gần khoảng cách và chậm dần thời gian để tôi hiểu chính mình, hiểu về bạn và hiểu về thế giới này nhiều hơn...

Tìm kiếm Blog này

Tôi thích....

  • Tôi thích...
  • Tôi thích đứng trước gương và tưởng tượng mình đang là một MC dẫn chương trình giải trí, hay mình là một diễn viên đang nhập vai cho một cảnh phim nào đó...
  • Tôi thích ngồi tỉ mẩn làm những chiếc vòng đeo tay đơn giản... và lại ngồi hàng giờ chỉ để nghĩ xem tặng nó cho ai... và cuối cùng là quyết định đeo vào cổ con mèo...*_^
  • Tôi thích đi bộ một mình... và có những hành động "kì lạ" ... và cười một mình..

Chủ Nhật, 27 tháng 5, 2012

Thy


Thy ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, tựa lưng vào chiếc ghế nghe bài “soledad” quen thuộc- bài hát đầu tiên 2 người đã nghe cùng nhau. Bên ngoài gió xào xạc thổi những chiếc lá khô cuốn theo cùng những cuộc phiêu lưu mới. Bầu trời xam xám còn mây cuộn mờ ảo thu gọn trong tầm mắt của Thy. Đôi mắt ấy đã từ lâu không khóc, vì sao Thy không hiểu và cố tình không hiểu. Lẽ ra sẽ chẳng có gì để nói nếu Thy không một mình như thế, không nghe bài hát như thế và bầu trời không bạc xám cùng những chiếc lá ổi không cuộn tròn trong gió như thế. Thy lại nhớ anh...
Thy nhớ anh. Nhớ về mối tình sâu đậm và đặc biệt trong đời. Người ấy mà Thy biết không phải là người lắm mồm khi tán chuyện cùng với bạn bè, không phải là một taekwondo có hạng, cũng không phải là một người ga lăng chiều chuộng các bạn gái như một số bạn bè nhận xét. Người ấy của Thy là người thích đàn hơn thích những câu chuyện hài hước, những bản nhạc của người ấy là những bản ballad du dương và buồn buồn, là người dễ cười và dễ tắt luôn nụ cười ấy, là người hay trao cho Thy thanh kẹo sữa béo dâu mỗi khi gặp nhau nhưng thanh kẹo ấy bao giờ cũng thiếu một nửa số kẹo và chẳng bao giờ người ấy chịu cùng ăn với Thy số kẹo còn lại. Thy không yêu người ấy chỉ bởi những điều đó. Lí do Thy yêu,  ngày ấy với nhiều người có thể là ngu ngốc nhưng với Thy nó lại có ý nghĩa vô cùng. Thy rung động từ buổi chiều ấy, buổi chiều không có tiếng đàn và 2 đứa ngồi trên ban công nhà người ấy nghe bản “Soledad”. Người ấy kể cho Thy về người yêu cũ, người con gái mà cho đến tận bây giờ anh vẫn không thể quên. Một mối tình kéo dài 5 năm, với 3 năm đầu bên nhau hạnh phúc, 2 năm xa cách, ngờ vực và chia tay. Anh vẫn còn yêu người con gái ấy, vẫn chơi những bản nhạc người con gái ấy thích nghe, vẫn đi qua những nơi hai người đã từng đến và vẫn làm những điều mà trước kia anh hay dành cho cô ấy mà bây giờ người nhận những thứ đó là Thy. Ánh mắt anh xa xôi, giọng chầm chậm nhưng thi thoảng vẫn pha vài câu tếu táo như muốn phá vỡ sự im lặng của Thy. Nhưng Thy chẳng thể cười mà chỉ nhìn sâu vào đôi mắt đang muốn lẩn trốn của anh. Tiếng đàn của anh vẫn nồng nàn và trong suy nghĩ anh là ánh mắt, nụ cười người con gái ấy. Thanh kẹo anh cho Thy cũng là thói quen có khi yêu người con gái ấy, chỉ khác là thanh kẹo ấy nguyên vẹn và 2 người sẽ cùng nhau ăn hết thanh kẹo ấy.
Lòng Thy thấy cảm thương, rồi lại thấy tự ái. Sao anh lại có thể đối xử như thế với Thy? Nhưng rồi chính Thy lại yêu anh sau buổi chiều ấy. Và để rồi 2 năm hoài niệm đau đớn của anh với người con gái ấy là 2 năm Thy yêu, Thy cười, Thy khóc với anh. Thy làm tất cả vì anh, và yêu anh với tất cả những gì Thy có. Bạn bè bảo Thy dại, Thy biết Thy dại, dại vì yêu một người khi người ấy không thể quên được người yêu cũ. Dại vì những thứ Thi nhận được cũng chỉ là những thứ lẽ ra anh sẽ tặng cho người anh yêu. Nhưng tình yêu lúc nào cũng có cái lý của riêng nó. Cho dù lý trí dày vò, chất vấn Thy nhưng vẫn không thể làm Thy thôi yêu anh. Sau 2 năm ấy, anh vẫn thế, anh bảo anh không thể quên được người con gái ấy. Anh nói Thy hãy rời xa anh, hãy đi tìm một hạnh phúc thực sự của Thy. Từ hôm ấy Thy đã không khóc thêm lần nào nữa.
Thy biết trái tim anh đã dành trọn cho ai, và biết trái tim mình dành trọn cho ai. Thy biết trong khi Thy nhớ anh, anh nhớ ai. Và Thy cũng biết con đường Thy qua cùng nỗi nhớ, cũng là con đường nhớ của anh với ai.
.....................................................................
Lần đầu gặp người con gái ấy, anh đã có một cảm giác rất lạ. Một cảm giác vừa gần gũi vừa thân quen. Vì người con gái ấy giống người anh đã yêu và đang cồn cào vì nhớ nhung. Người con gái ấy lại yêu anh, yêu anh chân thành và sâu sắc cho dù anh thú nhận anh không thể quên người cũ khiến anh lúng lúng như người mang tội. Cô gái ấy chấp nhận ở bên anh trong hình bóng của người anh yêu mà không đòi hỏi nhận lại được gì. Anh biết rằng anh không thể cứ giữ mãi người con gái ấy bên mình. Vì như thế anh sẽ không thể quên được người anh đã yêu. Anh cần phải rời xa nơi này một thời gian để có thể trở về dành tặng người con gái của anh bản tình ca thực sự của 2 người. Đó sẽ là lần cuối cùng anh làm cô khóc. A tự hứa với lòng mình như thế.