
Hồng hồng nhan nhan phận nữ nhi
Nó bước nhanh ra khỏi lớp học rồi chợt nhận ra nó đang đi quá nhanh dù là nó chẳng cần phải như thế. Lý do đơn giản lắm, vì nó hay đi học muộn và thế là nó phải nhanh nhanh chóng chóng hết sức có thể để đến lớp trước khi cô vào nhưng mong muốn nhỏ nhoi ấy cũng chẳng mấy khi thực hiện được. Cho đến bây giờ nó cũng chẳng biết cụ thể là từ phòng nó tới lớp đi hết bao nhiêu phút nữa. Vậy là nó đi chầm chậm lại, lòng nó trùng xuống bao nhiêu thứ, những thứ mà nó chẳng muốn nghĩ, chẳng muốn nhớ nhưng lại cứ ồ ạt xâm chiếm cái đầu trái nho của nó. Nó không muốn về phòng nữa. Bây giờ là 6h5p tối, nó nhìn ra đường, mọi người đang vội vã về với gia đình của mình. Và có bao nhiêu người đang chần chừ bước chân như nó? Nó nhìn vào quán nhậu, những ánh mắt, nụ cười hỉ hả- xa lạ với nó. Rút điện thoại rủ rê vài người bạn nó có thể nghĩ ra lúc này chỉ để đi đâu không cần cụ thể, không cần có tên, không cần mục đích... Nhưng lại chẳng có ai rảnh cả.
Nó bước lên xe bus, chọn một chỗ gần cửa lên xuống, bên cạnh cửa sổ. Nó bắt đầu thả hồn đi muôn nơi. Nó hướng mắt ra ngoài con đường, nhìn ánh sáng phố phường, nhìn cái nhộn nhịp của đô thị. Ánh mắt nó buồn, và hình như với vẻ mặt ấy lại ngồi chỗ ấy, mọi người không thể không nhìn nó- lướt qua hoặc chằm chằm. Nó lẳng tránh hoặc cũng là thờ ơ. Những con phố dài và lắt léo, nó nhớ một cái gì đó trong miền thương nhớ cũng dài và lắt léo như thế...
Ghế bên cạnh, người lên kẻ xuống cũng nhiều. Nó chẳng buồn quan tâm. Nhưng rồi nó bị thu hút bởi một đôi tay. Đôi tay trắng với những đường gân xanh khá rõ, ngón tay thẳng thon đều và phần móng được cắt tỉa gọn gàng. Đó là một đôi tay đẹp và nó bắt đầu nghĩ đôi tay ấy làm gì. Đôi tay này chắc chắn là của người yêu nghệ thuật, yêu cái đẹp, hoặc của bác sĩ hoặc của dân IT (nó từng ngồi cả buổi học đầu tiên ngắm nghía bàn tay của thầy dạy tin học cơ sở ở trường đại học mà- một phần cũng do thầy vẫn còn trẻ và còn độc thân). Nó tò mò quá, đánh liều nhìn trộm một cái. Chủ nhân đôi tay đang nhắm mắt tìm giấc ngủ, khuôn mặt có vẻ mệt mỏi và thiếu ngủ nhiều. Khuôn mặt ấy cũng sáng như đôi bàn tay, hắn mặc một chiếc áo khoác đen, ôm balô. Hết, nó trở lại với thế giới của mình, tiếp tục theo đuổi những ý nghĩ xa xôi. Ghế bên cựa mình và khẽ thở dài, nó quay lại theo phản xạ tự nhiên rồi lại tự thấy bối rối, vô duyên lạ lùng. Nó muốn hỏi chuyện- cái việc mà từ trước đến nay nó rất ghét vì không thích làm phiền người khác. Nhưng nó cần nói chuyện bây giờ. Chẳng có gì phải ngại đúng không? Nó tự hỏi rồi cũng thốt ra được một câu.
-Anh đi học hay còn đi làm?
-Anh vừa học vừa làm. Còn em?
-Em vừa làm vừa học.
Hắn 87, đang học kiến trúc năm 3, đã học xong trường ĐH Công Nghệ QGia. Còn nó nói như muốn thanh minh, thực ra vì đôi tay, thực ra vì nó cần nói chuyện, vì thói quen hay để ý và vì sự tò mò ... Hắn giống nó, cũng hay để ý, cũng từng thành công và ngủ quên trong thành công. Hắn thất bại nhiều nhưng nỗ lực cũng nhiều. Từ vị trí đứng đầu đội tuyển chuyên toán, hắn bị đuổi khỏi lớp chuyên vì game. Hắn quyết tâm học lại cho tốt. Hắn yêu bút chì và những bản vẽ. Nhưng không đậu được vào cái trường hắn mong muốn, hắn đã bẻ bút chì trong năm đầu tiên thất bại và vào CNTT theo tâm nguyện của bố mẹ. Nhưng ba từ KTS (kiến trúc sư) có sức hút như ma lực khiến hắn không thể từ bỏ, chỉ là hắn thiếu may mắn- thiếu 0,5điểm. Cuối cùng, sau 3 năm hắn cũng đạt được tâm nguyện. Hắn kể nhiều rồi hỏi nó cũng nhiều. Hắn bảo thấy mặt nó buồn, ánh mắt nó xa xăm. Hắn không hỏi lí do, hắn chỉ động viên nó thôi. Rằng đừng làm thứ mình không thích, rằng đừng nghĩ nhiều đến những chuyện đã qua. Nó chỉ cười. Nó hiểu mà chỉ là... chỉ là... lí trí nó chiều con tim mình quá.
Nơi cần đến cũng đến rồi. Hắn bảo có duyên ắt gặp lại. Nó lại nói: "phải 3 lần tình cờ gặp gỡ mới là có duyên". Hắn tiếp tục bắt thêm tuyến xe nữa về nhà. Nó tiếp tục con đường phải đi. Ánh mắt nó dừng lại ở bên lề đường, một cụ già đang ăn chiếc bánh mì còn dở, nó tạt qua đặt vào chiếc mũ cối xanh của ông vài đồng lẻ và cười đáp lại lời cảm ơn của ông. Quay người nó lấy thêm khăn quàng cổ... Nó không thể mãi phong phanh như thế được.